CHÚA BIẾT SỰ THẬT NHƯNG CHẲNG NÓI NGAY - Trang 6

NGƯỜI TÙ KAVKAZ

I

C

ó một sĩ quan tên Zhilin phục vụ trong quân đội ở Kavkaz.

Một ngày kia, chàng nhận được thư nhà. Đó là thư của mẹ chàng. Bà

viết: “Mẹ đã già rồi, mẹ muốn được trông thấy thằng con trai yêu quý của
mình một lần trước khi chết. Con hãy về chào mẹ và chôn mẹ đã, rồi sau
đó, nếu Chúa phù hộ, thì con quay lại Kavkaz phục vụ cùng với lời chúc
phúc của mẹ. Nhưng mẹ có tìm được cho con một con bé, thông minh và tốt
bụng, lại có chút của cải nữa. Nếu con có thể yêu nó được, thì con cưới nó
và ở lại nhà.”

Zhilin nghĩ ngợi rất lung. Đúng là bà cụ đã yếu lắm rồi và có khi

chàng chẳng còn dịp nào để gặp lại bà nữa. Còn nếu cô gái kia dễ thương,
thì sao chàng lại không cưới cô ta nhỉ?

Thế là chàng đến gặp ông đại tá chỉ huy xin giấy nghỉ phép, chào tạm

biệt bạn bè, đãi đám lính bốn thùng đầy vodka chia tay, và chuẩn bị ra đi.

Thời gian đó đang có chiến tranh trên Kavkaz. Đêm hay ngày đi

đường đều nguy hiểm. Nếu một người Nga nào mạo hiểm cưỡi ngựa hay
cuốc bộ đi xa khỏi pháo đài của anh ta thì bọn Tartar

[2]

sẽ giết anh ta ngay,

hoặc bắt anh ta lên núi. Bởi vậy người ta bố trí một đội lính hai lần mỗi
tuần đi từ pháo đài này sang pháo đài kế tiếp để hộ tống lữ khách. Lính đi
đằng trước và đằng sau, còn khách đi ở giữa.

Lúc đó đang là mùa hè. Tảng sáng, những cỗ xe thồ tập hợp phía sau

pháo đài, những người lính bước ra, và tất cả khởi hành. Zhilin cưỡi ngựa,
cỗ xe chở hành lý của chàng đi cùng với đội xe thồ. Họ phải đi hai lăm
dặm. Đoàn xe đi trong yên lặng, thỉnh thoảng đám lính dừng lại, hoặc là
bánh của một cỗ xe thồ nào đó bị trật ra, hoặc ngựa không chịu đi, và thế là
tất cả đều phải đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.