CHÚA CÓ ĐÓ KHÔNG- LÀ CON, MARGARET - Trang 57

cảnh. Mỗi giây lại có một tiếng píp. Cả lớp không ai nhịn được cười. Khi
Nancy đá vào chân tôi dưới gầm bàn, tôi biết đã đến lượt mình. Tôi cúi đầu
xuống, giả vờ đang tẩy một đáp án sai. Khi thổi những vụn tẩy bay đi, tôi
kêu... píp. Vừa khi thầy Benedict nhìn về phía tôi thì lại một tiếng píp khác
vang lên ở phía bên kia lớp. Tôi nghĩ đó là Philip Leroy. Chúng tôi chờ thầy
Benedict nói gì đó, nhưng thầy vẫn im lặng.

Sáng hôm sau, trước khi chúng tôi đến lớp, tất cả bàn ghế đã được kê

lại. Bây giờ, bốn dãy bàn được xếp thành hình chữ U lớn ở giữa phòng. Còn
có cả thẻ tên đính trên mỗi bàn. Ngồi cạnh tôi là một kẻ mà tôi rất ghét, ấy
chính là Freddy Barnett. Tôi biết chắc Freddy là một đứa rất nghịch ngợm
vì ngày đầu tiên đi học tôi đã thấy nó đứng sau lưng Jay Hassler, khi Jay
dợm ngồi xuống nó bèn kéo phắt cái ghế ra, làm Jay ngã chổng vó trên sàn.
Tôi ghét những đứa làm trò đó! Tôi phải hết sức cẩn thận để không rơi vào
bẫy của Tôm hùm. Đấy là biệt danh chúng tôi đặt cho nó bởi vì trong ngày
học đầu tiên nó bị cháy nắng trông như con tôm hùm.

Nhưng người ngồi bên kia tôi còn kinh khủng hơn, đó chính là Laura

Danker! Tôi sợ đến nỗi không dám nhìn về phía nhỏ nữa. Nancy dọa rằng
tiếng xấu của nhỏ có thể lây sang tôi. Nhưng tôi chẳng việc gì phải lo quá
thế vì Laura cũng chẳng nhìn về phía tôi lần nào. Nhỏ chỉ nhìn thẳng. Tự
nhiên Bộ Tứ STTN bị tách ra mỗi đứa một nơi. Và Nancy (sướng thế không
biết!) được ngồi ngay cạnh Philip Leroy!

Không đứa nào píp piếc gì nữa. Thầy Benedict dặn chúng tôi chuẩn bị

cho bài kiểm tra xã hội hôm sau. Chiều hôm đó, chúng tôi có giờ thể dục.
Bọn con trai tập bóng chày với thầy, còn lũ con gái, dưới sự quản lý của cô
Abbott, đứng vào hàng theo thứ tự từ thấp đến cao. Tôi đứng thứ ba từ cuối
lên, Janie xếp đầu tiên, Laura Danker đứng cuối cùng, Gretchen và Nancy ở
giữa. Khi bọn tôi đã vào hàng xong xuôi, cô Abbott bắt đầu nói về tư thế và
việc đứng thẳng quan trọng như thế nào. “Dù các em có cao như thế nào
cũng không bao giờ được gù lưng, vì chiều cao là một tặng vật.” Vừa nói,
cô Abbott vừa đứng thẳng dậy rồi hít thật sâu. Trông cô ít nhất phải cao đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.