CHÚA CÓ ĐÓ KHÔNG- LÀ CON, MARGARET - Trang 70

Rồi tôi hỏi nhỏ liệu thỉnh thoảng tôi đi cùng nhỏ được không, chỉ để

xem việc đi nhà thờ như thế nào. Nhỏ đáp, “Tất nhiên là được, Chủ nhật
này nhé?”

Thế là tôi đi nhà thờ. Ngộ ở chỗ là nhà thờ chẳng khác gì đền. Trừ

một việc là mọi nghi lễ đều dùng tiếng Anh. Các con chiên đều đọc một
quyển kinh vô cùng tối nghĩa còn ngài mục sư thì làm nghi lễ mà tôi không
tài nào theo kịp. Ở đó, tôi đếm được tám cái mũ đen, bốn đỏ, sáu xanh và
hai cái mũ lông. Cuối nghi lễ, mọi người hát một bài thánh ca. Sau đó,
chúng tôi xếp hàng chờ bắt tay mục sư. Giờ thì tôi đã rất chuyên nghiệp
trong vụ này.

Janie giới thiệu tôi. “Đây là bạn con, Margaret Simon. Bạn ấy không

có tôn giáo.”

Tôi suýt ngất. Janie nói toạc ra như thế làm cái quái gì không biết?

Ngài mục sư nhìn tôi như nhìn người sao Hỏa. Sau đó cười với tôi kiểu A-
ha-thể-nào-ta-cũng-chiếm-được-thiện-cảm-của-con-bé-này.

“Chào mừng con đến với Giáo hội Trưởng lão Thứ nhất, Margaret. Ta

mong rằng con sẽ trở lại đây.”

“Con cảm ơn ạ,” tôi đáp.

Chúa có đó không? Là con, Margaret. Con đã đến nhà thờ rồi. Ở

đó con chẳng có cảm giác gì đặc biệt cả, mặc dù con rất muốn. Con
tin chắc đấy không phải tại Chúa đâu ạ. Lần sau, con sẽ cố gắng hơn.

Dạo này tối nào tôi cũng nói chuyện với Nancy. Bố tôi thắc mắc sao

chúng tôi đã học với nhau cả ngày rồi, buổi tối còn gọi điện làm gì. “Mới xa
nhau có ba tiếng mà lắm chuyện thế?” bố hỏi. Tôi chẳng buồn giải thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.