CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 17

“Nhưng bà vừa bảo ông ấy đau mà?”
“Ông ấy có phải là một người bệnh đâu. Ông ấy không thể đi dạo một lát

sao?” Bà nói, giọng gần như van xin.

Tôi nhìn chăm chăm vào bà ta, nhưng bà không nhìn tôi. Tôi quyết định

đi về. Tôi bảo bà ta tôi hy vọng gặp hai vị mục sư một ngày khác. Bà ta
nhìn tôi dò xét và hỏi tôi là ai, hỏi xem tôi có thể để lại ít chữ cho mục sư
không. Khi tôi bảo không, bà ta có vẻ nhẹ nhõm và hỏi tôi từ đâu đến, tôi
có phải là một Kitô hữu không. Tôi bảo rằng hiện nay thì không, nhưng
trước kia tôi đã từng là người theo Kitô giáo, khi tôi còn nhỏ, còn học trong
một trường dòng ở Hán Thành. Tôi xin lỗi đã quấy rầy bà và lui gót. Nhưng
vừa cầm lấy tay nắm cửa bằng đồng lạnh ngắt, tôi đột ngột quay lại, nhìn
thẳng vào mắt bà ta: “Bà nghĩ sao nếu tôi bảo là sáng nay tôi thấy mục sư
Hann ở nhà thờ Trung ương?”

Bà ta đáp: “Không, không phải ở đó”.
“Ông ấy ở đó”. Tôi bảo bà những gì tôi thấy hồi sáng, vừa lúc đó tôi

nghe thấy có tiếng ai nơi thang gác. Tôi nhìn lên.

Một người đàn ông khoác áo choàng đen đứng nửa chừng cầu thang, đợi

bà vú trở lên. Cặp mắt u tối của ông nhìn xuống tôi. Đoạn ông bước xuống
đến gần tôi.

“Mục sư Shin?”, tôi hỏi.
“Vâng, tôi xin lỗi, tôi không có ý định nghe lén. Ông muốn gặp tôi?”
Tôi cất mũ và tự giới thiệu.
Khi chúng tôi vào ngồi trong căn phòng bẩn thỉu, bụi bặm và trống trải,

không có đồ đạc gì ngoài một vài chiếc ghế gỗ cũ kỹ, không có cả lò sưởi,
ông lặng lẽ nói: “Đại úy bảo rằng Đại úy vừa gặp Hann?”.

“Mục sư nghĩ rằng tôi có thể gặp ông ấy chứ?”, tôi hỏi lại.
“Có thể lắm chứ”. Ông siết chặt chiếc áo choàng quanh mình. Trái yết

hầu giật liên hồi khi ông xốc lại cổ áo.

Trên khuôn mặt mệt mỏi, râu ria không cạo, thoáng một vẻ mơ hồ xa xôi.

Cặp mắt to, đỏ ngầu như lên cơn sốt của ông chăm chú nhìn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.