CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 16

4

N

gôi nhà đơn độc dựng trên đỉnh đồi, từ đó người ta có thể nhìn thấy

thành phố Bình Nhưỡng và dòng sông Taedong. Tôi lái xe leo lên con
đường đất ngoằn ngoèo tới lưng chừng đồi. Tôi ngừng xe và đi bộ quãng
đường còn lại. Lối sỏi hẹp, hầu như bị vùi dưới tuyết, dẫn tới ngôi nhà hai
tầng màu xám nhơm nhếch, xuyên qua đám cỏ dại, những thân cây gãy cụt
và khu vườn hoang tuyết phủ đầy và bẩn. Hai cây cột đá xám nâng đỡ một
lan can bằng sắt đen.

Tôi gõ cửa. Hồi lâu, một bà già mở cửa, dẫn tôi vào trong căn phòng tối

tăm. Bà ta chùi đôi tay bẩn vào cái tạp dề, liếc mắt nhìn tôi đầy vẻ ngờ vực.
Bà bảo mực sư Shin đi vắng vì ông ở cả ngày nơi nhà thờ dưới phố, và ông
bận, rất bận, nếu tôi có muốn nhắn gì với ông thì hãy viết ít chữ để lại. Bà
ta đứng trước mặt tôi trong căn phòng tối tăm, có vẻ như không muốn tôi
tiến vào thêm. Tôi bèn bảo nếu không có mực sư Shin thì cho tôi gặp mục
sư Hann. Bà ta hỏi một cách ngạc nhiên, hình như có vẻ sợ hãi:

“Làm thế nào ông biết Hann ở đây? Ông có phải là nhân viên cảnh sát

không?”

Tôi bảo tôi không phải cảnh sát, tôi là một sĩ quan và tại sao bà lại hỏi tôi

có phải là cảnh sát không, nhưng bà ta không để ý đến câu hỏi của tôi.

“Hann không được khoẻ, tôi biết điều đó hơn ai hết, tôi là vú nuôi của

ông ấy”.

Tôi bèn liều lĩnh hỏi bà ta rằng liệu tôi có thể gặp được mục sư Hann

một lúc không.

Bà ta tỏ dấu hiệu phản đối.
“Tôi hứa với bà chỉ gặp một lúc thôi”.
“Hann cũng không có nhà”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.