CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 18

“Có thể, có thể được lắm chứ”.
Ông bật ho, tiếng ho khô khan, vỡ vụn làm rung chuyển thân hình gầy

guộc. “Tôi lo cho anh ấy lắm. Anh ấy ra khỏi nhà từ tối hôm qua và không
trở về. Đây là lần đầu tiên anh ấy ra khỏi nhà lâu như vậy”.

“Mục sư không đi tìm ông ấy sao?”
“Chúng tôi không thể ra khỏi nhà đêm hôm qua. Có lệnh thiết quân luật,

Đại úy biết mà. Không may tôi lại bị bác sĩ ra lệnh phải nằm yên trên
giường. Tôi không thể bảo bà vú đi tìm, sợ bà ấy lạc đường. Vì vậy tôi cứ
chờ người giữ nhà của tôi đến để nhờ ông ta đi tìm giúp, nhưng chưa thấy
ông ta đến. Tôi chỉ còn cách hy vọng Hann không làm phiền gì đến cơ quan
thẩm quyền và mong anh ấy trở về đây trong vài phút nữa”.

“Bà vú vừa bảo tôi ông Hann đau. Ông ấy có đau nặng lắm không?”
Mục sư Shin không trả lời.
“Tôi có thể giúp các ông được gì không?”, tôi hỏi và không hiểu tại sao

mình lại nói thế.

Ông ta nhướng nhẹ đôi mày. “Tại sao Đại úy lại lo lắng cho chúng tôi,

chúng tôi ít biết ông”.

“Tại sao ông phải ngạc nhiên về điều đó?”
“Đại úy không đến đây để... tôi dùng chữ gì bây giờ... để thẩm vấn tôi

chứ?”

Tôi không mấy thích cái giọng ông nói khi ông dùng chữ “thẩm vấn”.

Tôi đáp: “Không”.

“Nhưng Đại úy ở sở Tình báo?”
“Vâng, nhưng tôi không phải là một người đi hỏi cung”.
“Vậy tôi xin lỗi, tôi không muốn phật lòng ông”. Ông ta thì thào, lay nhẹ

ghế ông ngồi. “Vậy Đại úy biết gì về tôi?”

“Không có gì nhiều, chỉ vài điều bên ngoài thôi”.
Cặp môi nhợt nhạt của ông thoáng lên một nụ cười, “Như thế nào?”
“Ông bốn mươi bảy tuổi và mục sư Hann hai mươi tám. Cả hai ông đều

bị Mật vụ Bắc Hàn bắt giữ ngày Mười tám tháng Sáu, bảy ngày trước khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.