chúng sinh của thế giới ba nghìn, sau đây lại chẳng có một phần to nước
mắt của một ông già năng lên chùa nhà xin nước ngọt về để uống trà tàu.
Mô Phật!".
Ông cụ Sáu, hôm nay lấy làm thích cái người khách lạ đó lắm. Người
khách lạ vừa kể cho chủ nhân nghe một câu chuyện cổ tích. Lê trôn chén
vào lợi chiếc đĩa cổ vài ba lần, người khách kể:
"Ngày xưa, có một người ăn mày cổ quái. Làm cái nghề khất cái là
phải cầm bằng rằng mình không dám coi ai là thường nữa; thế mà hắn còn
chọn lựa từng cửa rồi mới ăn xin. Hắn toàn vào xin những nhà đại gia thôi
và cố làm thế nào cho giáp được mặt chủ nhân rồi có xin gì thì hắn mới xin.
Có một lần hắn gõ gậy vào đến lớp giữa một nhà phú hộ kia, giữa lúc chủ
nhà cùng một vài quý khách đang ngồi dùng bữa trà sớm. Mọi người thấy
hắn mon men lên thềm, và ngồi thu hình ở chân cột một cách ngoan ngoãn,
mọi người không nói gì cả, để xem tên ăn mày định giở trò gì. Hắn chả làm
gì cả, chỉ nhìn mọi người đang khoan khoái uống trà. Hắn đánh hơi mũi, và
cũng tỏ vẻ khoan khoái khi hít được nhiều hương trà nóng tản bay trong
phòng. Thấy mặt mũi người ăn mày đã đứng tuổi không đến nỗi bẩn thỉu
quá, chủ nhân bèn hỏi xem hắn muốn xin cơm thừa hay là canh cặn, hay là
hơn nữa, hắn lại muốn đòi xôi gấc, như kiểu người trong phương ngôn. Hắn
gãi tai, tiến gần lại, tủm tỉm và lễ phép xin chủ nhân cho hắn "uống trà tàu
với!". Mọi người tưởng hắn dở người. Nhưng tại sao không nỡ đuổi hắn ra
và còn gọi hắn lại phía bàn cho hắn nhận lấy chén trà nóng. Hắn rụt rè xin
lỗi và ngỏ ý muốn được uống nguyên một ấm trà mới kia. Hắn nói xong, dở
cái bị ăn mày của hắn ra, cẩn thận lấy ra một cái ấm đất độc ẩm. Thấy cũng
vui vui và là lạ, mọi người lại đưa cho hắn mượn cả khay trà và phát than
tàu cho hắn đủ quạt một ấm nước sôi, thử xem hắn định đùa xược với bọn
họ đến lúc nào mới chịu thôi. Hắn xin phép đâu đấy rồi là ngồi bắt chân
chữ ngũ, tráng ấm chén, chuyên trà từ chén tống sang chén quân, trông xinh
đáo để. Lúc này không ai dám bảo hắn là ăn mày, mặc dầu quần áo hắn
rách như tổ đỉa. Uống một chén thứ nhất xong, uống đến chén thứ nhì, bỗng