Chúa đảo Talua
C
hàng vùng vẫy mấy phút ở dưới biển; chỗ đó biển nông quá, không lội
được, mà ra xa thì sợ cá mập. Rồi chàng lên bờ vô phòng thay quần áo xối
nước ngọt, thấy mát lạnh dễ chịu quá. Nước Thái Bình Dương nặng, nhớp
nhúa, mới bảy giờ sáng mà đã nóng, ngâm mình dưới nước đó đã chẳng
thấy khỏe khoắn mà còn uể oải thêm. Lau mình cho khô, khoác chiếc áo
tắm vào rồi chàng lớn tiếng cho người bếp Trung Hoa hay năm phút nữa thì
ăn. Chàng đi chân không qua đất đầy cỏ dại mà viên tỉnh
trưởng Walker hãnh diện gọi là bồn cỏ, vô nhà, thay quần áo rất mau và chỉ
bận một chiếc sơ mi và một chiếc quần trắng, rồi qua nhà viên sếp của
chàng ở phía bên kia khu cư xá. Hai người ăn chung với nhau, nhưng hôm
đó người bếp bảo Walker đã cưỡi ngựa ra đi từ năm giờ sáng, khoảng một
giờ nữa mới về.
Mackintosh ngán ngẩm nhìn trên bàn ăn món paw paw và món trứng với
thịt heo mỡ. Đêm trước chàng khó ngủ: muỗi sao mà nhiều quá, vo ve
chung quanh mùng nghe rợn người, y như tiếng phong cầm văng vẳng bất
tuyệt nào đó, và mới chợp mắt được một chút chàng lại giật mình tỉnh dậy
chỉ sợ có một con muỗi nào chui được vào mùng. Trời nực quá, chàng ngủ
khỏa thân, trằn trọc hoài. Và lần lần chàng nhận ra tiếng sóng vỗ vào mỏm
đá, đều đều một điệu không ngừng, bình thường quen tai rồi thì không để ý
tới nữa, nhưng lần này vì thần kinh mệt mỏi quá, chàng không chịu nổi,
phải bịt chặt tai để chống lại cái nhịp điệu nó như bổ vào đầu đó. Nghĩ rằng
không có cách nào làm ngưng tiếng sóng bất tuyệt ấy được, không thể đem
sức mình ra đọ với sự tàn nhẫn của hóa công, chàng nổi đóa muốn điên,
đập phá một cái gì. Chàng cảm thấy nếu không ráng tự chủ được thì sẽ hóa
điên mất. Và lúc này đây, nhìn qua cửa sổ thấy cái vũng long lanh dưới
vòm trời không một gợn mây y như một cái chén úp. Nhìn đường bọt trắng
viền mỏm đá, chàng còn rùng mình oán ghét cảnh đó. Chàng mồi một cối