CHÚA ĐẢO XA - Trang 157

- Kia, có một ngôi nhà lớn trên đó phải không?
- Đúng. Đó là ngôi nhà Đá Xanh. Nó được xây dựng bởi cụ bà Gwennol

mà tôi đã kể cho cô nghe.

- Bây giờ có ai đang sống ở đó?
Có một họa sỹ, ông ta đã thừa hưởng từ người mua Đá Xanh. Tôi nghĩ,

ông ta là cháu của người đó thì phải.

- Ông ta sông có một mình?
- Hoàn toàn đơn độc. Ông ta luôn đi đây đi đó, dường như không có một

chút thời gian rảnh nào, tôi tin là vậy.

- Ông ta là một họa sỹ nổi tiếng?
- Tôi không hiểu biết gì về hội họa… Tôi chỉ biết tên ông ta là James

Manton. Cô biết về hội họa chứ?

- Biết nói thế nào nhỉ… tôi cũng không hiểu về hội họa nhiều lắm.

Nhưng mẹ tôi là một họa sỹ. Tôi nhớ, bà thường vẽ tranh vào một tập phác
thảo, đôi khi vẽ ra một tập giấy nháp dỗ dành tôi ngồi chơi để bà làm việc.
Có lẽ, vào dịp nào đó tôi sẽ sang thăm ông James Manton.

- Ông ta không giao thiệp với Đảo Kellaway. Cha của cô và ông ta không

thích nhau. Hãy nhìn, đất liền kìa! Cô có nhìn thấy không?

- Thật thân thiết biết bao, - tôi nói.
- Thân thiết ư? – Anh chau mày, buồn bã nhắc lại lời tôi.
- Nó thân thiết vì nó an ủi những người sống trên đảo, không cho người

ta cảm giác xa cách với đại lục, - tôi giải thích.

- Nhưng nó lại làm cho cô buồn phiền… khi cảm nhận về sự xa cách đó?
- Không phải vậy, tôi chỉ có một cảm nhận: Hòn đảo này thật xinh đẹp,

vậy mà không xa đất liền là bao.

- Lúc bình yên cô nhìn chúng đẹp như vậy đấy, nhưng khi thời tiết xấu…

cô sẽ khám phá ra biển dự tợn, điên cuồng khủng khiếp ra sao.

- Đúng thế, nhưng thời tiết luôn thay đổi, sự tồi tệ cũng không phải là

mãi mãi.

Anh im lặng, gật đầu.
Chúng tôi phóng ngựa vượt qua một thảm cỏ xanh rì… đi ra biển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.