CHÚA ĐẢO XA - Trang 234

Vậy là cậu đã chấp thuận “bật mí”, tôi vội nói: - Slack, cậu biết lúc chị

Silvia bắt đầu bỏ ra đi?

Cậu do dự một lát, rồi nói: - Vâng, tôi có biết lúc cô ấy bắt đầu ra đi.
- Tại sao cậu không ngăn chị ấy lại? Cậu phải tìm mọi cách để ngăn cản

giữ chị ấy lại chứ.

- Không có ai ngăn cản nổi cô Silvia một khi cô quyết làm một cái gì.

Lúc đó cô Silvia giống như một con ngựa cái hoang dại…

- Phải có cái gì đó xảy ra thật khủng khiếp…đến nỗi chị Silvia phải bỏ ra

đi vội vàng như vậy chứ?

- Vì…vì…
- Vì cái gì, Slack? Nhất định cậu phải biết lí do.
Slack im lặng.
- Silvia là chị của tôi, chúng tôi có chung một người cha, chỉ có mẹ là

khác. Đáng ra bây giờ chúng tôi đã ở bên nhau.

- Cô ta không giống cô đâu, cô Ellen.
- Tất nhiên tôi không bao giờ ra biển trong đêm bão gió như vậy, phải

không?

- Cô Silvia đã tới tôi trước khi cô ấy ra đi. Cô ấy tới cho chim ăn, cũng

giống như cô bây giờ. Bồ câu bay lượn, gù nhau xung quanh chúng tôi rất
vui, nhưng cô thì rất buồn, cô nói: “Slack, tôi sẽ đi xa. Tôi sẽ đi tới một nơi
hạnh phúc…, tôi sẽ không còn ở lại đây nữa.”

- Ôi, Slack, cậu có nghĩ, chị Silvia phải đau khổ biết chừng nào, chị phải

cân nhắc tính toán kỹ ra sao thì mới ra đi như vậy?

Cậu suy nghĩ lao lung. Một lát cậu nói: - Cô Silvia đã đưa cho tôi một

gói…cô nói: “Slack, cậu hãy giữ lấy kỉ vậy này này, để một ngày nào đó sẽ
có người cần đến nó. Không biết chừng người cần lại chính là tôi…”

- Ôi, chị Silvia đưa cho cậu cái gì?
- Cô Ellen, đi theo tôi…, tôi sẽ cho cô xem.
Cậu đưa tôi vào nhà, mở tủ lấy ra một cái hộp. Cậu mở khóa lấy ra một

cái bọc, trong bọc có hai quyển vở tập viết giống hệt như quyển vở mà tôi
đã tìm thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.