CHÚA ĐẢO XA - Trang 240

là tôi có một người thương yêu tôi như mẹ. Vậy mà không có một ai, không
có một người nào thương yêu tôi cả. Tôi như một con khùng mất hết bình
tĩnh, chuyên làm những điều gàn dở. Tôi muốn có sự căm ghét của mọi
người còn hơn sự lãnh đạm của họ đối với tôi, vì ít nhất họ cũng chú ý tới
sự tồn tại của tôi trong cuộc đời này.

Tôi nghĩ tới Jago. Anh đã có sự thay đổi trong cách cư xử với tôi, anh tỏ

ra quan tâm tới tôi nhiều hơn. Không phải trước kia anh không tốt với tôi,
có lẽ, khi đó anh chưa hề để ý đến tôi. Hai ngày vừa qua, anh đã cưỡi ngựa
đi dạo cùng với tôi xung quanh đảo. anh kể cho tôi nghe về những gì anh đã
trải qua, những ý nghĩa quan trọng trong cuộc sống…

Khi quay trở về lâu đài, tôi vẫn chưa hết xúc động. Tại sao Jago đột

nhiên lại chú ý tới tôi?

Ngày hôm qua, ông Fenwick bỗng dưng ngồi một mình dưới gốc liễu

ven hồ. Đối với ông, đó là một chuyện lạ. Tôi vội đi tới, hỏi: - Cha tôi đâu?

- Ông chủ đang nằm ở trên giường, - ông buồn rầu trả lời.
- Ông ta…xấu lắm rồi phải không?
- Ông chủ trong người mệt lắm rồi, cô Silvia.
- Tôi biết trong thời gian qua ông đã bị ốm liệt giường.
- Bây giờ ông đã cạn kiệt sức lực.
- Thật đáng tiếc…Tôi muốn được gặp mặt cha tôi.
Ông Fenwick sợ hãi lắc đầu. Ông nói: - Cô Silvia, xin cô không nên tới

phòng ông lúc này. Đây là giờ phút cuối cùng…hãy để cho ông được thanh
thản.

- Ông có biết, tại sao ông ta lại căm ghét tôi đến vậy không?
Ông nhún vai. Im lặng.
- Tôi nghĩ, ông ta muốn có một cậu con trai, có phải vậy không ông

Fenwick?

- Cũng có thể, - ông Fenwick nói – nhưng ông chủ không phải là người

yêu thích con cái…

Tôi nhìn thấy ông bối rối do dự. Tôi hỏi: - Ông sẽ làm gì khi cha tôi

chết? – Thật ra tôi chỉ muốn kiểm nghiệm điều Jago đã nói “Cha tôi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.