CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 101

Đang mơ mơ màng màng một cách vô cùng sung sướng thì một quả

bóng không to hơn quả bóng bàn là mấy mang theo luồng gió lạnh toát từ
giữa sân đấu lao vù vù về phía tôi. Quả bóng bay sát rạt qua đầu tôi rồi
“phập” một tiếng, đập vào bức tường tuyết sau lưng, sau đó lại bật ngược
trở ra như đạn pháo. Khó khăn lắm tôi mới tránh được quả bóng, nhưng
luồng khí lạnh vẫn còn gào thét bên tai, đau buốt.

“Dela, mục tiêu của cậu ở đâu vậy, sao cứ đánh về phía tôi thế?” Tôi tức

giận giơ nắm đấm, hét lên với cậu thiếu niên đang chạy tới nhặt bóng. Đây
là lần thứ mấy trong ngày rồi? Sân đấu rộng như vậy, sao cậu ta cứ nhằm
vào chỗ tôi ngồi mà đánh chứ?

“Anh Lâm cứ nhìn về chỗ chị, khiến tôi cũng bị phân tâm.” Dela bực bội

đáp rồi thúc ngựa chạy đi.

Tôi “hừ” một tiếng, mắng: “Nói linh tinh!”

“Tôi đây có nói linh tinh, không tin chị tự nhìn đi!

Tôi phóng tầm mắt ra sân đấu, Lâm đang cưỡi ngựa ở tít đằng xa, không

thể nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, nhưng tôi biết Dela nói đúng, anh ta đang
nhìn tôi. Không phải nhìn Dela, cũng không phải nhìn quả bóng mà đúng là
đang nhìn tôi. Thấy tôi ngẩng mặt lên nhìn, anh ta lập tức nhoẻn miệng
cười, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, khiến tim tôi lại bắt đầu đập loạn cả lên.

Dela “hừ” một tiếng, sau khi nhặt bóng còn đưa mắt nhìn tôi từ đầu tới

chân một lượt. Tôi cũng bắt chước cậu ta, cúi xuống nhìn mình, vì cái áo
khoác duy nhất đã bị rách khi ở trên núi nên thời gian này, trang phục chủ
đạo của tôi chính là bên trong áo bông, bên ngoài áo choàng, trên đầu còn
quấn cái khăn siêu bự của Sila để tránh rét, nhìn từ xa trông rất giống bà sói
già trong truyện ngụ ngôn nước ngoài, nhìn gần thì…lại càng giống. Dela
khinh khỉnh thúc ngựa bỏ đi, để lại một mình tôi ngỡ ngàng. Em trai, ở cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.