CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 239

“Vài ngày sau lễ cưới của chúng ta sẽ là Lễ Thánh Nguyệt. Buổi diễu

hành trước đó không có gì thú vị, nhưng ngày cuối cùng sẽ có bắn pháo
hoa, tới lúc đó ta sẽ dẫn em đi xem.” Anh ta dịu dàng nói.

“Vâng.” Tôi đáp.

Thông thường, khi tôi đồng ý một chuyện gì đó rất nhanh, có nghĩa là

tôi đang muốn che giấu điều gì đó. Nhưng Hassan chẳng hiểu gì về tôi cả,
thấy tôi đồng ý một cách vui vẻ như vậy, anh ta khẽ mỉm cười. Mấy ngày
vừa qua, hình như anh ta càng lúc càng cười nhiều hơn, không còn tỏ ra
lạnh lùng, nghiêm nghị như lần đầu gặp nữa. Tôi quay đi chỗ khác, không
dám nhìn.

Gần sáng, tôi bật dậy khỏi giường, nhặt vội nhặt vàng mấy thứ ở trong

phòng và cả con dao găm Skija, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Có lẽ vì tôi đã sống ngắc ngoái rất nhiều ngày, cũng có thể là vì tôi

không ngừng đi vệ sinh, hoặc là vì tậm mắt chứng kiến sự chiều chuộng của
Hassan dành cho tôi mà đám hộ vệ không khoá cửa nữa. Niz cũng không có
ở đây, bà ta giám sát tôi suốt ngày, nhưng mỗi tối, vào lúc này, bà ta cần
chợp mắt một lát. Và đây cũng chính là thời gian đám hộ vệ đổi ca.

Đầu tiên, tôi chầm chậm đi về hướng nhà vệ sinh, có một gã hộ vệ đứng

ở góc tưởng, lim dim mắt ngái ngủ, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên,
thấy tôi tỏ vẻ bối rối, anh ta lại cúi đầu xuống, thế là tôi đi tiếp.

Nhà vệ sinh nằm ở một góc khuất như tất cả các nhà vệ sinh sơ sài khác,

nó chỉ là bốn tấm gỗ quây lại và có thêm một mái che, bên cạnh là một hàng
gạch mộc cao bằng nửa thân người, nối với lên trên xóm dưới. Tôi đi tới
cửa nhà vệ sinh, rồi thoắt một cái, nấo vào bức tường thấp phía sau.

Đêm nay, trời tối mù mịt, giơ tay ra không nhìn thấy ngón. Tôi cố gắng

thu mình trong bóng của những kh nhà, đi về hướng mấy chiếc xe đỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.