CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 237

“Vậy thì không cần bận tâm, từ bây giờ, ta muốn em mang theo nó ngay

cả khi ăn cơm, đi ngủ, khi tắm, hãy đặt nó ở chỗ có thể với tay lấy được.
Không được để người khác nhìn thấy em có con dao này, nhưng nếu có
người uy hiếp sự an toàn của em thì hãy rút dao ra, nhớ chưa?”

Tôi nhìn chằm chằm con dao găm, hỏi: “Anh sợ Kangkun sẽ quay lại

sao?”

“Kangkun chỉ là một trong số đó. Em sắp trở thành vợ của ta, đương

nhiên ta sẽ bảo vệ em, nhưng thế giới này hoàn toàn khác với thế giới trước
kia em từng sống, ta hi vọng em có đủ khả năng tự bảo vệ mình.”

Tôi gào thét trong lòng, mẹ ơi, con rốt cuộc đang ở cái nơi hoang dã nào

thế này?

“Bây giờ, ta sẽ dạy em cách dùng con dao này. Khi rảnh rỗi, em hãy

đem ra tập luyện nhiều lần, biết chưa?” Anh ta nói tiếp.

Tôi liếc nhìn con dao kì lạ, liếc nhìn Hassan, lại liếc nhìn con dao, lại

nhìn Hassan.

“Đừng sợ.” Hassan nói: “Ta sẽ không dạy em những chiêu thức quá

phức tạp, em chỉ cần nhớ một điều, em là phụ nữ, phụ nữ ngay cả khi cầm
dao cũng chẳng khiến người đàn ông nào sợ hãi cả, ít nhất đó là cảm nhận
ban đầu, cho nên đây chính là thời cơ của em. Ngay từ lúc rút dao, em phải
dùng toàn bộ sức lực, không được do dự.” Dứt lời, cánh tay anh ta khẽ vung
lên, con dao găm phi ra, trông có vẻ cũng không dùng nhiều lực lắm nhưng
“vút” một tiếng, đâm thẳng vào tường.

Tôi trợn mắt nhìn con dao trên tường, học cưỡi ngựa, học tiếng Urdu,

bây giờ còn học Tiểu Lý phi đao nữa, tôi chắc hẳn không hợp với vùng đất
Pakistan này, cho nên mới khổ sở đến vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.