CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 252

nghiêm nghị của anh, tôi không dám nói nhiều. Lâm thấy tôi đồng ý, trầm
ngâm giây lát rồi nhảy ra ngoài.

Vừa thấy bóng anh, người của Hassan lập tức lao tới. Chỗ trực thăng đỗ

đột nhiên trở nên trống không, tôi biết nếu không nhanh chân thì cơ hội sẽ
vuột mất, vội khom người lao ra khỏi chỗ nấp. Người ở trên trực thăng cũng
nhìn thấy tôi, liền mở cửa buồng lái, có tiếng người hét to: “Nhanh lên, Mễ
Lạp, chạy nhanh lên.” Đó là Dela.

Cánh quạt xoay tít mắt làm mắt tôi mờ đi, trước khi lao vào trong

khoang máy bay, tôi ngoái đầu lại, muốn nhìn Lâm lần nữa xem anh thế
nào.

Lâm cố tình phát ra âm thanh lớn để dụ người của Hassan đuổi theo.

Lúc này, anh đã bị bọn họ bao vây, có người dùng súng đẩy anh, nhưng anh
vẫn đứng bất động. Khi tôi quay lại thì nhìn thấy anh bị đánh tới mức cả
người cong lại, đột nhiên máu huyết sôi sùng sục, tôi vòng qua đầu máy
bay, chạy ngược trở lại.

Dela ở phía sau gọi ầm lên: “Mễ Lạp, cô định đi đâu?”

Tôi phải đi cứu Lâm.

Nơi Lâm bị Hassan và đám hộ vệ bao vây ở ngay một đoạn đường núi

nhỏ hẹp, tôi men theo triền núi, rón rén tiếp cận, nấp sau một tảng đá, thò
đầu ra nhìn. Chỉ nghe thấy tiếng Hassan nói: “Quả nhiên năm đó không nên
tha cho mày.”

Lâm lạnh lùng nói: “Phải, tiếng Trung của mày vẫn chưa đủ giỏi nên

không biết thế nào gọi là nhỏ cỏ phải nhỏ tận gốc.” Khi nói lời này trông
anh rất điềm tĩnh, chỉ có ánh mắt là lạnh đến thấu xương. Đó là ánh mắt
người ta nhìn kẻ tử thù không đội trời chung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.