CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 565

Tôi không hiểu họ đang nói gì.

“ Đại nhân, có một câu... không biết nên nói thế nào.” Chắ là vẻ mặt

Hassan đáng sợ quá nên bác sĩ sau một hồi do dự liền nói lun một mạch: “
Bệnh của tiểu thư rõ ràng là có người đầu độc, mục đích chính là muốn xem
đại nhân điều trị cho cô ấy như thế nào. Sợ rằng đối phương đã biết việc
chúng ta bí mật nghiên cứu điều chế cỏ Catha.”

Nghe đến đây, ý thức của tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, việc suy nghĩ khiến

tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cơ thể hình như không
trọng lượng, từ từ bay lên không trung, muốn nghe họ nói chuyện tiếp
nhưng mí mắt nặng nề như đeo chì. Tôi đành phải phục tùng dòi hỏi của cơ
thể, thả lỏng toàn thân, chìm dần vào bóng tối.

Về lần thứ hai tỉnh lại, kì thực tôi cũng không chắc chắn lắm vì không

thể xác định được là có mở mắt thật không hay vẫn đang trong mơ, chỉ thấy
hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt chính là cánh tay đặt bên ngoài chăn đắp của
mình, tay áo xoắn lên, khủy tay có vết tom nhỏ. Mùi thuốc súng trong
phòng càng nồng nặc hơn. Hassan đang ngồi trên chiếc ghế cách đầu
giường không xa lắm, tôi hỏi một câu không đầu không cuối: “ Này tôi đã
quay về bằng cách nào vậy?”

Anh ta đang dặn dò gì đó với thuộc hạ , nghe thế bèn quay đầu lại, điềm

tỉnh trả lời: “ Wata đưa em về.”

Lâm lại chịu để Wata đưa tôi về ư? Tôi nhíu mày khó hiểu, lại hỏi: “Tôi

làm sao thế này?”

“ Tim em có một vài vấn đề.”

Tim tôi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn khỏe mạnh, nhưng từ sau khi bị lão bác

sĩ tiêm thuốc giảm đau trong hầm tối, tôi thường thấy nhịp tim rất bất
thường, thế là vội hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.