CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 569

Wata mặt mày ủ dột nói: “Abu, hôm đó ở Tala, cô ném tiền qua cửa sổ,

phá vỡ kỉ lục đấu giá của chợ buôn người Peshawar, giờ sao có thể lé lút trả
hàng được?”

“Vậy phải làm thế nào?”

Wata nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ta, hai mươi phút sau, một ý kiến loét

lên trong đầu tôi. “Hay là tôi vẫn mua người đàn ông dó nhưng không đưa
cậu ta về nhà mà thả cậu ta đi? Phải, ý tôi là đuổi cậu ta đu?”

Wata trợn mắt: “Còn tiền thì sao?”

Láu này đang là giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào căn phòng qua

ô cửa sổ, đôi mắt màu xanh lam của con chim nhỏ trang trí trong phòng lấp
lánh tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất trong ngày. Tiền... đúng là vấn đề lớn nhất
của nhân loại kể từ thuở khai thiên lâp địa. Không có tiền, tôi chẳng làm
được gì cả.

“Hay là...hay là tôi bán Khổng tước lam tím đi?” Tôi liều mạng nói.

Vẻ mặt Wata trở nên vô cùng nghiêm túc. “Abu, tôi nghĩ tôi phải nhắc

cô một truyện.”

“Ừ?”

“Thực ra đại nhân Hardel là người rất nóng tính.”

Tôi biết chứ! Anh ta mà nổi giận, không khéo sẽ trói tôi lại vứt cho sói

ăn cũng nên, hơn nữa, tôi thực sự nghĩ bất kì kẻ ăn nhờ ở đậu nào cũng nên
ngoan ngoãn một chút, đừng chọc giận chủ nhà. Cho nên chỉ còn lại một
con đường: làm tùa rụt cổ.

Nhưng làm con rùa rụt cổ cũng đâu phải dễ, hai ngày sau, khi tôi đang

chán nản nằm ôm đầu trên giường, chẳng thèm ngó ngàng đến bữa tối, thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.