CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 64

Anh ta vẫn cười hì hì, nhìn tôi, hỏi: “Cái người tên là Bá Kiêm đó tại sao

lại bỏ rơi cô? Anh ta có người phụ nữ khác à?”

Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt. “Sao anh biết?” Đây là bí mật lớn nhất

trong lòng tôi, sao anh ta lại biết nhỉ?

“Đồ ngốc!” Anh ta đột nhiên đưa tay ra xoa đầu tôi, làm tóc tôi rối tung.

“Tìm người khác đi, để thằng cha không có mắt đó phải tức chết.”

Tôi sửng sốt, nhưng không phải vì câu nói này của anh ta mà vì hành

động như đang xoa đầu một con chó đó sao lại quen thuộc, thân thiết đến
vậy.

Thực ra tới Karakoram lâu như vậy rồi, hình ảnh của Bá Kiêm đã dần

phai nhạt, cảm giác đau đớn trong tim tuy rằng vẫn còn nhưng đã bớt mãnh
liệt hơn trước. Hôm nay khi nghĩ tới anh ta, tôi thấy đa phần là sự thất vọng
hoặc bất lực. Bát nước đã hất đi khó lòng lấy lại được, nhưng giống như tất
cả những người phụ nữ bị bạn thân cướp người yêu, tôi thực sự không hiểu
một người đàn ông sao có thể cùng lúc thắm thiết mặn nồng với hai người
phụ nữ là chị em tốt của nhau. Thật ghê tởm!

Một lúc lâu sau, như để phá vỡ bầu không khí nhạy cảm trong phòng,

Lâm vứt thứ gì đó cho tôi, nếu không phải do món đồ rất nhỏ, tôi đã tưởng
là anh ta vứt vào thùng rác. Tôi vội vàng đón lấy, hỏi: “Đây là cái gì?”

Anh ta không vội đáp, nhưng tôi đã nhận ra nó. “Hộ chiếu? Đây chẳng

phải là hộ chiếu của tôi sao? Sao lại ở trong tay anh?”

Lâm cười toe toét, nói: “Ồ, thì ra tên đầy đủ của cô là Ngải Mễ Lạp. Cô

thích ăn cơm nên mới có tên Mễ Lạp à?”

Tôi cúi đầu nhìn quyển hộ chiếu ở trong tay rồi lại ngẩng đầu nhìn bộ

mặt hớn hở của Lâm, sau khi nhìn đi nhìn lại hai lần, tôi nhảy dựng lên,
quát: “Sao anh lục túi của tôi hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.