CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 718

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Ceda lập tức im bặt. Tiếp theo là tiếng

gọi của Wata, nhưng chúng tôi không đáp lời. Tiếng gõ cửa kéo dài mấy
phút rồi chấm dứt.

Một lát sau, tôi lại hỏi Ceda: “Làm sao hai người biết Lâm bị bắt?”,

không ngờ con bé đã ngủ mất rồi.

Đêm hôm đó, trong doanh trại vang lên rất nhiều tiếng động ồn ào, có

tiếng bước chân, tiếng cãi cọ, thậm chí cả tiếng súng nổ. Tôi cố nhắm mắt
ngủ, tay vẫn nắm chặt con dao Skija, đến khi choàng tỉnh thì trời đã sáng
trưng.

Ngay sau khi ngồi dậy, một cơn ho dữ dội ập đến. Tôi không thấy Ceda

đâu, cũng không thấy hộ vệ nào tới. Bầu trời u ám đến nghẹn thở, vừa ra
khỏi phòng, tôi đã thấy lửa cháy dữ dội, khói đen mù mịt. Không biết đã có
chuyện gì xảy ra. Thấy tôi, Wata lập tức chạy đến, nói: “Abu, cô hãy ở yên
trong phòng, đừng ra ngoài.”

Tôi nhíu mày, không hiểu sao anh ta vẫn còn ở đây nhưng chuyện này

để sau hẵng tính, tôi chỉ về phía khói đen bốc nghi ngút, hỏi: “Xảy ra
chuyện gì vậy?”

Wata đáp với vẻ nghiêm trọng: “Dân chúng tấn công trại tị nạn vào sáng

sớm hôm nay, đốt cháy hơn năm mươi căn lều.”

“Sao cơ?” Tôi giật mình sửng sốt, hơn năm mươi căn lều chính là hơn

năm mươi hộ gia đình.

“Chỉ có mười mấy người bị thương, không có ai chết cả. Như vậy là đã

may mắn lắm rồi.”

“Tại sao dân chúng lại tấn công chúng ta?”

“Truyền thông đã công bố tin phu nhân qua đời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.