CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 720

tin thôi, đừng lo lắng.”

Tôi thở dài một tiếng, gặp được mẹ sớm ngày nào, tôi có thể yên lòng

ngày đó. Tôi muốn rời khỏi Pakistan ngay lập tức.

“Hiện giờ đại nhân đang ở đâu?”

“Gia đình phu nhân Pei quyết định đưa hài cốt bà ấy về quê hương. Sau

khi đưa linh cữu của phu nhân ra sân bay, chắc đại nhân sẽ quay về.” Anh ta
nói.

Nhưng Hassan không thể quay về ngay trong hôm đó, vì sau khi di hài

của phu nhân được khiêng ra khỏi bệnh viện, hàng nghìn người trong tâm
trạng đau đớn, tuyệt vọng đã vây quanh linh cữu, khóc lóc không ngừng,
khiến cho mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà linh cữu mới nhích được mười
mấy mét.

Tôi thơ thẩn quay về phòng, lòng dạ rối bời, nhưng ngoài việc chờ đợi

dường như chẳng thể làm được gì. Đang đi thì Wata chặn tôi lại, khẽ hỏi
hôm tôi và Lâm làm đám cưới, tôi có hứa điều gì không?

Tôi lắc đầu. Wata vẫn không yên tâm, hỏi tiếp: “Thế cô có nói với ai câu

“đồng ý” ba lần không?”

Tôi lại lắc đầu, nhưng nghĩ ngợi mấy giây, lại gật đầu. “Có, tôi có nói.

Nhưng đó là nói về chiếc váy cưới.”

“Thế người hỏi cô câu đó có phải là một Mullah không?”

Mullah? Hình như hôm đó Lâm nói Wughi chính là Mullah. Tôi nói với

vẻ thận trọng: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

“Đại nhân có biết không?”

“Không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.