CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 732

Tôi đã hứa với anh ta bất luận thế nào cũng phải sống, điều này tôi nhớ,

nhưng lòng vẫn ngập tràn tuyệt vọng: “Sống để làm gì chứ, mỗi năm lại
phải chịu đựng đau đớn như chết đi sống lại một lần, lại không thể sinh con,
việc gì tôi phải tiếp tục chịu đựng?”

Đột nhiên anh ta ôm tôi vào lòng, khẽ nói: “Suỵt! Mễ Lạp của ta, yên

lặng nào!”

Tôi không lảm nhảm nữa, bên tai là nhịp tim rộn ràng của anh ta, rõ

mồm một. Anh ta lại khẽ nói: “Em còn có ta mà, cố gắng lên!” Dứt lời, anh
ta ngả người tôi xuống, khuôn măt từ từ ghé sát vào mặt tôi. Tôi quay mặt
đi, anh ta hỏi: “Em định lẩn tránh đến khi nào nữa? Cô gái ngốc nghếch, dù
giữa em và anh ta đã có gì đi nữa thì cũng đã là chuyện quá khứ rồi. Ở bên
ngoài nhà tù, anh ta đã để em đi cùng ta, rồi em lại lừa dối anh ta, cả em và
anh ta đều biết chuyện giữa hai người đã chấm dứt.”

Dứt lời, anh ta cúi xuống hôn tôi, má, mắt rồi đến trán. Tôi co rúm người

lại. Nhưng chỉ đến thế thôi, anh ta dừng lại. Tôi thầm thở phào. Đúng lúc
này, anh ta hôn vào môi tôi, vì bất ngờ nên tôi không kịp tránh, không cựa
quật nổi, cũng không thể nghĩ được gì. Rất lâu sau, khi tôi sắp ngạt thở đến
nơi, anh ta đột nhiên dừng lại.

“Ai đó?” Tiếng một hộ vệ vang lên bên ngoài. Tôi giật nẩy mình.

Mặt Hassan hơi sa sầm, sau khi dặn tôi ở yên đây, anh ta chạy ra ngoài.

Tôi đang định chạy theo thì Ceda xuất hiện ở cửa. vẫy tay gọi tôi rối rít.

Tôi kinh ngạc định hỏi sao nó lại đến đây thì có hai hộ vệ xông ra bắt

Ceda. Tôi lao ra nói: “Thả cô bé ra!” Đúng lúc này, Hassan xuất hiện, ánh
mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào tôi, anh ta ra lệnh: “Trói nó lại!”

“Đại nhân, cô bé chỉ đùa thôi, đại nhân…” Tôi cuống quyét nói.

“Nhốt nó lại!” Hassan vờ như không nghe thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.