CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 773

Trán tôi ướt đẫm mồ hôi, trước mắt tôi là đám đông đang ùn ùn kéo về

phía lều trại của quân Muja. Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên ầm trời,
mặt đất rung chuyển. Trong khi người dân vẫn đang hoang mang hỗn loạn
thì một chiếc xe tải lớn vượt qua dây cảnh giới, lao về phía bục diễn thuyết
với một khí thế khó bề chống đỡ. Đám đông sợ hãi bỏ chạy toán loạn, tiếng
va đập, khóc lóc, gào thét vang tận trời xanh, cái bụi mù mịt, chiếc xe tải
đâm thẳng vào bục diễn thuyết, khiến nó nát vụn, mảnh gỗ bay tứ phía,
người lái xe bò ra khỏi buồng lái, ngã xuống đất.

Tôi bị đám đông dồng vào một góc, lo lắng tìm kiếm Hassan, Wata,

thậm chí là Sumy khắp nơi, nhưng khi bắt gặp bóng dáng mơ hơ của người
lái xe, tôi không khỏi sữ sờ. Người đó nằm bất động giữa một vũng máu,
trên người là bộ Burqa màu đen che kín cả tóc và người, dù vậy, tôi sao có
thể không nhận ra?

Tôi bước từng bước về phía người đó, len qua đám đông hỗn loạn, trong

làn khói bụi. Có người gọi tôi quay lại nhưng tôi không để ý, cứ bước tới,
chậm rãi quỳ xuống. Người phụ nữ đang nằm trong vũng máu trước mắt
chính là mẹ tôi.

Tôi nhẹ nhàng nâng bà dậy, gọi: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Máu chảy ướt

đẫm bàn tay tôi. Trong chớp mắt, tôi không nghe thấy bất kì âm thanh nào
xunh quanh, cũng không nhìn thấy bất kì, trong mắt, trong đầu tôi chỉ còn
lại hình bóng mẹ. Tôi thận trọng đưa tay lau vết máu trên gương mặt già
nua đã có thêm nhiều nếp nhăn của bà.

“Mẹ, mẹ không giận con chứ, từ khi đến Pakistan, con chưa gọi điện cho

mẹ lần nào. Con rất muốn về nhà…”

Bốn bề yên tĩnh, yên tĩnh như đôi mắt đang nhắm nghiền của mẹ tôi, tôi

cúi xuống hôn lên gương mặt vẫn còn hơi ấm của bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.