CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 820

Cần tìm nơi để trút cơn giận dữ…

“Một câu chuyện hay sẽ dễ khiến dân chúng tin tưởng hơn là sự thật,

giao cho họ kẻ chủ mưu đầu sỏ, kẻ sẽ gánh chịu cơn thịnh nộ và đả kích của
họ là sẽ có được lòng tin tuyệt đối của họ. Chỉ vì tham vọng của một người
mà không biết sẽ khó bao nhiều người phải bỏ mạng.

Gió nóng và khô khiến vùng hoang mạc trở nên xơ xác, tiêu điều, chẳng

khác nào ngày tận thế. Vẫn không nhận được tin tức gì của Lâm nhưng tôi
biết anh nhất định sẽ đến cứu tôi. Tôi vừa mong anh hãy đến vừa hi vọng
anh sẽ không đến. Tôi loáng thoáng nghe được tin anh đang ở Wazry, chỉ
huy người trong bộ tộc bày binh bố trận, thề sống chết cùng thị trấn.

“Cho dù bọn học có dốc toàn lực, cũng chỉ như trứng chọi đá, bốn ngày

nữa chúng tôi sẽ phát động tổng tiến công. Chúng ta sẽ nhanh chóng trở về
Peshawar.” Wata thấy tôi ngày càng trầm lặng, liền nói như thế làm công
tác tư tưởng.

Mặt tôi không chút biểu cảm, chỉ nghiên đầu nhìn ánh đèn điện đang

nhấp nháy ở góc tường.

“Tôi biết cô không muốn nghe những điều này nhưng nơi được gọi là

thủ phủ của Rajput đó hoàn toàn không thể coi là một thành trì.”

Wazry không có bất kì thứ gì có thể làm thành phòng tuyến, ngoài

những kho súng rải rác trên những triền núi đá cao ở khu vực ngoại thành,
nhưng đa phần đã đổ nát, hơn nữa bất cứ ai cũng có thể tự do ra vào. Wazry
không có tường cao bao quanh, không có sông ngòi bảo vệ, thậm chí không
có những tướng sĩ thông thuộc địa hình ra và lớn lên ở đó, nói cho cùng đó
chỉ là một khu dân cư.

“Tính cả người già, phụ nữ và trẻ em, nhiều nhất cũng chỉ một vạn.”

Wata tiếp tục nói. “Trong khi số lượng người dân tự nguyện tới đây hỗ tợ
chiến dịch đã vượt quá một vạn rồi. Hơn nữa cho dù Wazry có thể thắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.