những động vật quý hiếm. - Lọ Nồi tiếp tục diễn thuyết.
- Anh nói đúng quá! - Đến lượt bọn gà con hớn hở reo lên.
- Sở dĩ họ xem chúng ta là những động vật quý hiếm là vì chúng ta loài này
có thể kêu tiếng của loài kia.
- Sở dĩ loài này có thể kêu tiếng của loài kia là do anh bày ra. - Cánh Cụt
hồn nhiên tiếp lời diễn giả Lọ Nồi, trông nó rất sung sướng vì phát hiện của
mình.
Trong khi thằng Đuôi Xoăn giận tím gan vì lời nhận xét không đúng chỗ
của con gà bẻm mép thì Lọ Nồi vẫn tỏ ra bình tĩnh.
- Em nói chính xác. - Nó thản nhiên - Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bọn người
kia lúc nào cũng xem là quan trọng điều chúng ta chỉ xem là trò chơi nhí nhố.
Rốt cuộc họ làm cuộc đời chúng ta rối tung cả lên.
- Nhưng họ cung cấp cho chúng ta thức ăn. - Con Cánh Cụt được khen
đang bẽn lẽn chùi mỏ vào mớ lông cánh, nghe Lọ Nồi nói vậy bèn vươn cổ
cãi - Trước đây khẩu phần của chúng ta vẫn thiếu trước hụt sau. Tụi em phải
ra vườn bới giun, nhặt sâu…
- Nghe đây nè, Cánh Cụt. Tự mình bươn chải kiếm ăn, chính điều đó đem
lại giá trị cho cuộc sống. Đó là cách tốt nhất dạy cho em bài học làm người, à
quên, bài học làm gà. Là loại bài học mà các em không thể học bằng cách nào
khác. Nếu sống mà chỉ ườn ra cho người khác lo liệu thì gần như là không
sống, em có hiểu không?
- Em hiểu rồi, thưa anh. - Cánh Cụt gật đầu, nhìn nhà thông thái Lọ Nồi
bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Mõm Ngắn chớp mắt:
- Nhưng bây giờ chúng ta làm cách nào để thoát ra khỏi tình cảnh này hả
thầy?