CHÚC MỪNG SINH NHẬT - Trang 37

Đáng tiếc tôi chưa kịp nói một lời thì anh ta đã xông vào nhà, ngồi

xuống bàn ăn rồi.

“Hai người cũng ở đây sao, không ngờ đấy.” Lưu Tầm cười với Tề Việt,

Tề Việt lại làm mặt lạnh châm chọc bảo: “Chậc, hôm nay ngày mấy vậy ta?
Dương Trần, anh gom rác về nhà bán đấy hử?”

Dư Phi cúi đầu ăn bánh mì, Lưu Tầm lại giận tím mặt.

Trong bốn người chúng tôi, trị được Tề Việt chỉ có Lưu Tầm.

Lúc chúng tôi còn là một nhóm, có khi gặp phóng viên khó chơi, Tề

Việt rất chi là không kiên nhẫn, mỗi lần đều là Lưu Tầm xử lí mọi chuyện
cho cậu ta, sau khi trở về kí túc xá thì hung hăng giáo huấn một chút.

Cũng có động tay động chân nữa.

“Cậu nói vậy là có ý gì?” Lưu Tầm trừng mắt nhìn Tề Việt.

“Tôi nói anh là rác rưởi, nghe không hiểu hả?” Tề Việt nhíu mày.

Trước kia, mỗi lần bọn họ tranh cãi nhau là tôi và Dư Phi đều bỏ chạy

sang phòng khác chơi máy tính cả, mặc kệ trận long trời lở đất ở bên ngoài
truyền vào.

Nhưng bây giờ thì, nơi đây là nhà của tôi.

“Đủ rồi, ai muốn tranh cãi thì cút ra ngoài cho tôi.” Tôi lạnh lùng

nghiêm mặt.

Toàn thể im lặng.

Nhưng đáng tiếc, chẳng duy trì được bao lâu.

“Dương Trần, sao Tề Việt lại ở đây?” Lưu Tầm dùng ngữ khí chất vất

hỏi, làm tôi thấy khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.