Chương 7
Tôi và Tề Việt cùng vào nhà, ngồi trên ghế sa lon.
Cậu ấy kêu tôi mở máy tính ra, vào diễn đàn Giấc mộng ban đầu, sau đó
mở bài post Phía sau phồn hoa kia ra.
Tựa như lật lại vết thương của mình vậy.
“Hôm nay là buổi họp fan đầu tiên của chúng tôi, cả bốn đều rất hưng
phấn. Lúc kí tên, tay Tề Việt còn run lên. Áo Lưu Tầm thì nhuốm đầy mồ
hôi. Tôi và Dư Phi thì ngược lại, rất bình tĩnh, Dư Phi cười rạng rỡ, tôi cũng
cười, nhưng mặt hơi cứng ngắc.
Xong rồi, người đại diện cho chúng tôi một ngày nghỉ, Lưu Tầm lái xe
đưa chúng tôi đi quán bar, uống rượu túy lúy, đến lúc về cứ như mấy tên
ngốc nằm trên đất ngây ngô cười.
Tề Việt và Dư Phi nằm gần nhau, đột nhiên cậu ta xoay người, hôn lên
môi của cậu ấy. Dư Phi cứ như kẻ ngốc ngây người, mặc cho Tề Việt chụt
một cái trên mặt.
Hôn xong, Tề Việt lại chẳng trách nhiệm gì mà ngã lăn ra đất ngủ, để lại
Dư Phi nhìn tôi cười.
Dư Phi biết tôi không say.”
“Thật ra tôi cũng không say.” Tề Việt chỉ vào dòng chữ nhỏ trên màn
hình máy tính, rồi cười đến khoa trương, “Tôi rất muốn hôn cậu ấy, sau đó
thì hôn thôi, sau lại sợ hãi, cho nên giả vờ là mình say.”
“Haha.” Tôi cười cười, “Cậu giả vờ giỏi lắm, tụi tôi đều nghĩ cậu say rồi
nên xem cậu ấy như xương sườn mà gặm.”