CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 130

- Xem ra cũng muộn rồi, cậu cũng đừng đi đâu, ở lại đây đêm nay luôn

đi!

Nói xong quay qua con trai:

- Có phải vẫn còn một phòng trống đây chứ? Không đi cho bạn học

ngả lưng đi?

Nhiệt tình đến mức đó ư? Xán Xán cuống lên:

- Mẹ, còn mẹ ngủ ở đâu ạ?

- Ngốc ạ, không phải có ba phòng sao? – Nói xong chỉ tay vào phòng

Xán Xán. – Phòng này đang trống còn gì? Mẹ sẽ ngủ ở đây. Bạn học của
Noãn Noãn ngủ ở phòng kia, cứ như vậy đi! – Dứt lòi rất thư thái khua
khua tay.

- Cảm ơn bác ạ. – Cao Vũ cười mỉm, khoan khoái quét mắt qua hai kẻ

đang ngây như phỗng.

- Thế.. thế con ngủ ở đâu? – Xán Xán thều thào hỏi.

Bà mẹ nhà họ Triệu sững người nhìn Xán Xán, bỗng nhiên cười to:

- Con dâu tôi ngốc quá! Con hỏi con ngủ ở đâu à? Đương nhiên con

hỏi chồng con ấy! Yên tâm đi, mẹ già rồi, tai mắt lã đãng lắm, buổi tối
động tĩnh thế nào mẹ không nghe không thấy gì đâu! Hai đứa bay… cứ tự
nhiên, tự nhiên đi!

Tô Xán nín thở, thiếu chút nữa là ngất xỉu.

Còn Triệu Noãn Noãn, mặt thất thần không biết chui đi đâu, rồi lại

nhìn trộm Cao Vũ, nhận ra Cao Vũ vẫn giữ nguyên vẻ cười mỉm trên mặt,
hoàn toàn không thể biết trong bụng đang nghĩ gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.