CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 168

Ra thê? – Cứ nghĩ anh ta sẽ châm chọc những câu khó nghe, ngờ đâu

cái kẻ đáng ghét này lại nói hay như thế. Đã quen đấu khẩu, Xán Xán rốt
cuộc thấy đầu óc mơ hồ.

Nhìn thấy Xán Xán có vẻ chần chừ do dự, Cao Vũ lại nổi hứng đùa.

ngồi sâu trong ghế hai tay sải dải trên thành ghế, ngửa đầu, liếc mắt qua
Xán Xán:

Không thế thì em muốn thế nào?

Còn muốn thê’ nào? Cái gì thế nào? Xán Xán nhâ’t thời không hiểu gì,

đang bối rối thì cảm giác bên mình có một sức ép vô hình. Hóa ra không
biết từ lúc nào Cao Vũ đã xông đến trước mặt cô, chống cằm nhìn đăm đăm
vào mắt cô:

Chẳng lẽ… còn muốn anh lấy thân đền bồi?

Lấy… lấy cái gì? Lấy thân ra đền!!!

Mặt Xán Xán bắt đầu méo xệch:

- Anh… anh đừng có nói bừa! Em, em… em mệt rồi, đi ngủ đây! –

Rồi vội vã lùi lại mấy bước, quay mình phi

về phòng.

Tô Xán Xán! Nhục quá cơ! Cuối cùng lại tháo chạy như thế! trong

phòng, Xán Xán đấm ngực giậm chân, đau lòng nhức óc, hối hận khôn xiết!

Cơ hội tốt như thế, có thể đòi anh ta phải tự dọn dẹp phòng ở. Có thể

yêu cầu anh ta tự giặt giũ quần áo. Có thể đòi anh ta tự đi mua đồ. Ngần ấy
thứ không yêu cầu, mà đem thân đền bồi cũng ok, con nhà người ta đẹp giai
ngời ngời như thế cơ mà… Không đúng! Nhận ra mình đang nghĩ quẩn,
Xán Xán lắc lắc đẩu, đang nghĩ gì vậy chứ! Kẻ đó là Cao Vũ, là con quỷ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.