CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 167

Quá đáng lắm rồi đây!

- Tại sao khoai tây chiên của em lại ở trong tay anh? – Xán Xán mắt

tóe lửa phẫn nộ.

Cao Vũ thong thả bật bật ngón tay, từ tốn nói:

- Vì em không ăn được.

- Thì hiện tại không ăn được, nhưng sau này vẫn có thể ăn chứ!

- Bao nhiêu thức ăn mà cô vât vả tích lũy đều bị cướp đi hết ư?

- Ngăn chặn thói ăn vặt giấu giếm của em.

- Sao em có thể ăn giấu được!

Cao Vũ chẳng nói nữa, chi nhìn Xán Xán.

Sức đề kháng của cô thoắt cái mất tiệt:

Cứ coi như… coi như em… thỉnh thoảng ăn một chút… anh cũng

không thể không nói gì với em mà lấy hết đồ của em đi như thế chứ? Đây
là đồ của em, sao anh có thể bảo ăn thì mới được ăn, quá đáng!

Quá đáng lắm rồi, không thể bỏ qua được!

Xán Xán bụng bảo dạ can đảm lên, rồi giận dữ nhìn Cao Vũ, tư thế

sẵn sàng xả thân.

Này!

Cái… cái gì? – Phản ứng bình thản của Cao Vũ khiến Xán Xán mất

hứng.

Biết thế nên đợi em khỏe sẽ bù lại cho em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.