CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 172

ai thèm để mắt đến ai như bây giờ. Việc cô buồn bã nhất là thà cãi nhau thì
cãi nhau đi, chứ hai người này chẳng xô xát to tiếng gì, không mắng chửi
cũng không thượng cẳng chân hạ cẳng tay, chỉ trơ mắt nhìn nhau lạnh lùng.
Thế này là sao chứ? Xán Xán thấy khó hiểu.

Không chỉ vậy, trong bữa tối, hai người lại còn giở quẻ nữa.

- Xán Xán, ngồi cạnh anh đi! – Triệu Noãn Noãn chỉ vào chỗ bên

mình, gọi Xán Xán tới ngồi.

- Dạ? – Xán Xán ngây người, cũng chẳng hiểu rõ chuyện gì, đành từ

từ nhấc mình dậy định chuyển sang đó, chợt cánh tay bị giữ chặt, là Cao Vũ
kéo lại.

Chỉ thấy Cao Vũ chẳng thèm liếc mắt, lạnh lùng nói:

- Ngồi xuống!

Từ lúc đó, Xán Xán bị làm khó.

Triệu Noãn Noãn gọi cô sang bên kia ngồi, Cao Vũ lại kéo tay không

cho đi, việc gì vậy? Cô đâu có thể học phép vô hình để giải quyết vấn đề
này được?

Không đếm xỉa Xán Xán bị làm khó, Triệu Noãn Noãn lại cất tiếng:

- Kệ anh ấy, sang đây đi!

Xán Xán muốn sang đó, nhưng cánh tay vẫn bị Cao Vũ nắm chặt.

- Đừng đi, ngồi xuống.

Triệu Noãn Noãn mặt sa sầm, vươn tay tóm lấy tay phải của Xán Xán:

- Sang đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.