hồi trước thì gấp vạn lần. Không phải thế à? Bỗng dưng cô nghĩ đến điều gì
đó, vội quay lại hỏi:
- Như Ngọc, ăn ở đây có đắt quá không?
Nhan Như Ngọc lẳng ra một cái nhìn khinh khỉnh, ý là cậu không thấy
phong cách ở đây có thể rẻ được sao?
- Tớ không đi đâu! – Xán Xán quay mình định chạy.
- Quay lại! – Chưa được mấy bước, đã bị Nhan Như Ngọc nhanh
chóng tóm chặt tay – Tô Xán Xán, cậu đừng có như vậy, đã nói rồi thì đừng
có đi!
- Không phải là tớ không muốn… – Xán Xán khổ sở – Nhỡ người ta
đòi tiền ai nấy trả thì sao? Tớ không mang nhiều tiền đến thế… – Cô là
người cùng khổ mà! Trăm phần trăm cùng khổ!
- Làm gì có kiểu tiền ai nấy trả?
- Lần trước cái người ấy chẳng… – Bóng dáng Kim Thành Thác Tai
vẫn cứ ám ảnh Xán Xán.
Vừa nói đến chuyện ấy, sắc mặt Nhan Như Ngọc củng hụt hẫng, cô
nghiến răng:
- Nếu người ta đòi tiền ai nấy trả, thì tớ sẽ trả cho cậu!
Chơi đẹp rồi đấy.
- Thật chứ?
- Quá thật ấy chứ!