CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 412

- Tô Xán Xán, em đúng là đứa ngốc!

* * *

Khi Xán Xán tỉnh táo lại, nhận ra mình ngồi bên vệ vườn hoa bên

đường, Cao Vũ ngồi bên cạnh, tay cầm giấy ăn đang lau mặt cho cô, dưới
ánh sáng đèn đường, cô có thể nhìn rõ ngón tay anh trắng trẻo, thon dài, đốt
ngón rõ ràng.

- Em… em thấy khỏe rồi! – Cô giật giấy ăn trong tay anh, lau loạn xạ

lên mặt mình.

Trông cô như thế, Cao Vũ bất giác thở dài Đúng là ngốc chết . Rồi anh

giằng lại giấy ăn từ tay cô nhẹ nhàng lau cho cô mép, gò má… Khi ngón
tay anh chạm vào đuôi mắt cô, bỗng nhiên anh dừng lại. Ngấn lệ! Cô ngốc
này vừa mới khóc! Không biết vì sao, tim anh chợt nhói đau, ánh mắt cũng
chùng lại.

- Sao thế?? – Xán Xán mơ hồ nhìn anh, sao lại không lau nữa? Cao Vũ

lặng im, vẫn giữ nguyên tay, ánh mắt dừng lại rất lâu trên mặt cô. Lâu lắm
không gặp, cô ngốc này có vẻ gầy đi, mặt thon lại, mắt cũng to ra, mũi
thẳng lên, nhưng vẫn dễ thương thế.Đến đôi môi cũng bớt dầy đi, đầu óc thì
vẫn ngốc như cũ. Thực ra những dáng vẻ vừa đáng thương vừa ngờ nghệch
của cô, người ta có khi chẳng nén được ham muốn vỗ về ân cần, đụng
chạm.

Đột nhiên, âm thanh khe khẽ cắt ngang dòng tưởng tượng anh:

- Anh Cao Vũ, anh mặc mỗi áo sơ-mi mà không lạnh à? Em nhớ là

anh có mặc áo khoác… – Chính xác, chắc là mới rồi cô đã nôn vào áo
khoác ngoài của anh.

Cao Vũ sa sẩm mặt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.