CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 436

Trông vẻ mặt biến đổi nhanh chóng của Xán Xán, Triệu Noãn Noãn

cũng áng chừng đoán được tâm tư của cô. Anh ngao ngán lắc lắc đầu:

- Còn không đặt bánh xuống đi? Đánh răng rửa mặt rồi hãy ăn sáng

còn cả… – Anh ngừng lại, hai má bỗng nhiên ửng đỏ. – Khuy áo quên cài
kia kìa.

Hả? Xán Xán cúi nhìn, cứng đờ người, cổ áo mở phanh, thấp thoáng

áo lót màu da người, thanh xuân lồng lộng. Gương mặt nóng ran, hốt hoảng
quay đi, vội vã cài khuy, đến khi chắc chắn đã kín cổng cao tường mới thở
phào, đỏ mặt quay lại. Bối rối vô hạn. Nhưng bên tai cô vang lên một tràng
cười, sau đó là giọng nói đĩnh đạc:

- Đúng là quá vụng.

Cô quay sang nhìn, ngẩn ra. Anh ấy đã quay về?

Dù Cao Vũ quay lại hoàn toàn không phải vì làm lành với Triệu Noãn

Noãn, nhưng một sớm mai trở dậy có thể nhìn thấy hai người, cảm giác ấy
thật gần gũi như vài tháng trước, ba người cùng sống dưới một mái nhà
đầm ấm vui vẻ.

Giây phút này, Xán Xán cảm thấy thật gần gũi.

- Thấy anh đẹp trai quá thì cũng đừng đờ đẫn ra thế chứ? – Cao Vũ

bước tới, nháy nháy mắt với cô.

Câu này vừa nói ra, Xán Xán bất giác thấy nổi da gà. Đáng ghét! Mọi

thứ đều chẳng thay đổi gì, anh ấy vẫn tự mãn tự kiêu như trước! Lườm anh
một cái, cô khinh khỉnh nói:

- Có người không mời mà đến, em giật mình thôi, không được à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.