CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 438

Ngày gì? Xán Xán xòe tay ra đếm. Ngày Phụ nữ? Hình như qua rồi.

Tiết Thanh minh? Chẳng can hệ gì tới cô. Lễ Lao động? Phụ nữ thất nghiệp
ngày nào chả là mồng Một tháng Năm.

A! – Xán Xán vỗ đùi đánh đét. – Hôm nay phải đi nộp tiền điện nước!

Triệu Noãn Noãn tím cả mặt.

- Tô Xán Xán, hôm nay là sinh nhật em!

Hôm nay là sinh nhật cô, Xán Xán ngốc nghếch…

- Em… sinh nhật?

Nói thực lòng, Xán Xán xưa nay không có quan tâm tới thời gian. Hồi

đi học, khái niệm thời gian với cô chỉ là một tuần bảy ngày. Sau khi tốt
nghiệp, không cần biết hôm nay học môn gì nữa, khái niệm thời gian với cô
là tính theo năm, chỉ cần biết hôm nay là năm gì, thế là đủ, cần gì nhớ nhiều
hơn! Hại não chết được! Vì thế rất tự nhiên, cô chẳng buồn nhớ sinh nhật
của mình. Bây giờ được Triệu Noãn Noãn nhắc nhở, cô mới giật mình, hôm
nay đúng là sinh nhật tròn 25 tuổi của mình. 25 tuổi đây!

Con số Ả-rập ấy hiện lên trong óc, Xán Xán bất chợt thấy cuống,

không biết tại sao mình không biết tận dụng tuổi trẻ. Không chỉ lo lắng về
một loạt thay đổi sinh lý nặng nề, nào là nếp nhăn đuôi mắt, lỗ chân lông to
ra, ngực chảy xệ, mà còn là áp lực tâm lý nữa. Nhớ hồi tráng chí hừng hực
lúc mới tốt nghiệp, so với cô bây giờ, công việc không có, người yêu càng
không, đến nhà ở cũng không phải của mình… Cứ nghĩ thế Xán Xán không
nén được phiền muộn.

Nhìn cô đột nhiên xuống sắc như thế Triệu Noãn Noãn nghi hoặc:

- Sao vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.