CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 490

- Xán Xán, con… – Bà mẹ họ Triệu từ lúc nãy vẫn một mực im lặng,

cuối cùng không nhịn nổi, nhưng không biết nói thế nào, chỉ đưa ánh mắt
lẫn lộn buồn vui nhìn đứa con dâu mà bà cưng nhất.

- Mẹ! – Xán Xán đã quen coi bà như mẹ, nhìn thấy vẻ thất vọng trong

mắt bà, trái tim chợt thấy tắc nghẹn – Mẹ hiểu nhầm rồi… bọn con không
như mẹ tưởng đâu…

- Hiểu nhầm? – Bà mẹ họ Tô giận quá – Chính mắt nhìn thấy sự tình,

con con bảo hiểu nhầm? Con coi mẹ con già rồi nên lẫn hả? Phải không?
Nói đi! Người này là ai? Hôm nay con không nói rõ cho mẹ là không được
đâu!

- Anh ấy là… – Xán Xán tắc giọng, muốn nói rõ thân phận Cao Vũ

thật là khó.

- Con không nói phải không? Mẹ đánh chết cái con mất dạy này! – Bà

mẹ họ Tô gào lên, quẩy quả tìm vũ khí.

Lúc này Xán Xán cuống cả lên. Thoang thoáng nhớ lại, mẹ không phải

người hay dùng vũ lực, vì khi mẹ dùng đến vũ lực, không còn là người nữa.

Trời xui đất khiến, ở góc phòng từ bao giờ dựng sẵn một cây gậy. Bà

mẹ cầm gậy lên, xông về phía Xán Xán, miệng lẩm bẩm:

- Con mất dạy, mẹ cho con ăn học để con làm cái loại liễu ngõ hoa

tường phải không? Để xem mẹ có dám đánh chết con không hả!

Thấy cây gậy vụt xuống, Xán Xán chỉ có cách nhắm chặt mắt.

- Ui da! Đau chết mât! Chết người mất thôi! Cứu với…

- Đừng kêu thế! – Cao Vũ nghiến răng nén đau, gắng gượng nói được

một câu. – Có đánh đến em đâu, em kêu cái gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.