CHÚNG TA SẼ BÊN NHAU BAO LÂU - Trang 104

Tình yêu là một phần quá khứ

T

uấn vẫn nhớ cô bé đó, cô bé mà cậu vẫn hay lén lút đứng kiễng chân

nhòm qua tấm kính cửa sổ, ngắm cô bé chơi đàn. Khi các đứa con gái khác
bận rộn với những chiếc kẹp tóc đủ màu, khoe nhau những con búp bê
nhựa tóc vàng và bộ sưu tập váy áo bằng giấy thủ công thì dường như cô bé
chẳng để tâm đến điều gì ngoại trừ chiếc đàn violin sáng vân gỗ được sơn
màu đỏ và chiếc dây vải màu xanh da trời được buộc thành nơ trên cổ đàn
hình xoắn ốc.

Cô bé ấy rất ít khi nở nụ cười, nhưng có nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.

Ngày cậu theo gia đình chuyển vào Nam sống, cô bé ấy vẫn ngồi yên

lặng chơi đàn trong lớp, nắng chiếu vào làm dây vĩ cầm tỏa sáng lấp lánh.

- Tuấn, đi thôi con!

Chiếc xe lặng lẽ chuyển bánh, những gì đã thành ký ức liệu có thể giữ

được mãi không? Như ký ức về khuôn mặt cô bé ấy, như ký ức về những
bản đàn lặng lẽ của những tháng ngày sẽ trượt vào quá khứ, cho dù lớn lên
rồi, cho dù thời gian có trôi đi, vẫn sẽ nguyên vẹn như lúc ban đầu?

Mãi sau này, cậu vẫn không thể quên được khoảnh khắc cô bé ấy nhìn

thấy cậu trong xe, rồi đưa tay lên vẫy vô thức như một lời tạm biệt. Chiếc
xe của bố rất nhanh bỏ lại mọi thứ sau lưng: Cửa hàng văn phòng phẩm cậu
vẫn quen ghé vào mua truyện, hàng cây dọc con đường đến trường, những
chiếc xe đạp vừa lạ vừa quen. Và cả cô bé ấy đứng đó, giữ lại một phần
thời thơ ấu của cậu, chiếc váy màu trắng lay động trong gió, cây đàn violin
được đeo phía sau lưng.

Tất cả mọi thứ chìm dần, rồi khuất dạng, như thời gian vẫn bỏ lại toàn bộ

những gì đã từng, để rồi hoa mỹ đặt cho nó một cái tên là “Ký Ức”. Thật ra
cũng chỉ là một cách níu kéo lại những nuối tiếc khi xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.