CHÚNG TA SẼ BÊN NHAU BAO LÂU - Trang 47

Vạt nắng trong tim

1. Trời đông tắt nắng nhanh hơn, đêm về sương phủ dày và mau mắn đậu

trên vai những người lữ hành đơn độc. Tôi đứng dưới bến chờ xe bus, cảm
nhận rõ rệt từng cơn gió thốc qua tóc tai, đôi bàn tay cố sức đan vào nhau
vẫn không đủ ấm. Hơi ấm giống như một thứ hạnh phúc xa xỉ lẩn trốn ở
một xó xỉnh nào, chỉ có tôi đứng chờ, ngốc nghếch và dại dột, vô cùng
đáng thương.

- Xe ôm giá rẻ đây, mười lăm nghìn từ đây về nhà, khuyến mãi anh lái xe

đẹp trai biết kể chuyện!!!

Thế dừng kít xe, nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của tôi rồi cười khì khì. Anh

vẫn vậy, xuất hiện bất chợt, đùa vài ba câu tếu táo cũng khiến không khí
ngày đông như ấm sực lên. Tôi leo lên xe ngồi sau lưng Thế, đón lấy mũ
bảo hiểm từ tay anh, vờ hờn.

- Sao xe ôm hôm nay đến muộn thế?

- À, anh đi ra đây…

Rồi xe vút đi, Thế kể cho tôi nghe về hành trình một ngày dài đằng đẵng

của anh. Anh hơn tôi ba tuổi, nhưng nom anh phải hơn tôi đến gần chục
tuổi. Không phải vì anh già, mà vì anh quá đỗi trưởng thành, quá đỗi từng
trải khiến lớp thời gian như xô đi, che đậy tuổi đời còn khá trẻ trên khuôn
mặt đen sạm của anh. Thế đối với tôi rất lạ, chúng tôi đối với nhau cũng
thật lạ.

Về tới nhà, tôi tháo mũ trả lại cho anh, Thế nhìn tôi hấp háy đôi mắt, lại

nhoẻn cười, không biết anh mua từ bao giờ mà đã kịp dúi vào tay tôi một
bắp ngô nướng còn ấm, thơm lừng.

- Quà cho em. Hôm nay anh tới muộn, anh xin lỗi!

Nói rồi Thế vẫy tay chào tôi ra về, con đường vàng vọt hắt sáng, hắt cả

bóng lưng dài của anh. Khuất sau ngõ nhỏ dáng hình cô độc xiêu vẹo ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.