CHÚNG TA SẼ BÊN NHAU BAO LÂU - Trang 48

khiến tôi chạnh lòng, bắp ngô trong tay bị xiết chặt, những hạt nhỏ ám màu
than in lên tay tôi những khoảng xám tro buồn bã. Tôi chợt vui, lại chợt
buồn. Người cô độc là thế lại chẳng cần một sự quan tâm nhỏ nhặt nào, từ
tôi.

2. Tôi và Thế ở cùng khu trọ vào những năm tôi mới chân ướt chân ráo

lên Hà Nội nhập học, lúc bấy giờ anh cũng là sinh viên năm cuối của một
trường cao đẳng. Dạo đầu chúng tôi chưa thật quen thân với nhau, chỉ đi ra
đi vào hay va chạm, mỗi lần gặp đều nhoẻn cười hay cất lời chào khách
sáo. Cho đến khi Thế chuyển đi, anh chuyển sang một khu trọ mới vào một
ngày… hình như, cũng là một ngày đông lạnh lẽo. Xóm trọ sinh viên quây
quần bên nhau làm một mâm cơm liên hoan chia tay. Ngày hôm ấy, chúng
tôi mới chính thức trở thành bạn bè của nhau. Cuộc đời này xô đẩy thật
khéo, lại xoay vần thật khéo. Khi còn ở bên cạnh nhau, có nhiều cơ hội gặp
mặt thì hai đứa làm ngơ như không biết, mãi cho đến khi không thường
xuyên gặp nhau nữa mới bẽn lẽn quen thân. Một vài lần tôi vô tình gặp anh
ở quán cơm sinh viên gần trường mà tôi đang theo học, anh ngồi ăn ngon
lành, nhận ra sự xuất hiện của tôi, Thế cười hề hề.

- Cơm trường em ngon, lại rẻ, dân lao động bọn anh chỉ thích nhất khoản

ấy!

Tôi mỉm cười, còn chưa kịp hỏi han anh với cuộc sống mới thì đã bị anh

kéo tay ngồi vào bàn, anh tiếp tục nói:

- Ngồi đây ăn với anh! Thế nào, dạo này vẫn ổn chứ?

Vậy là chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn. Thế nghỉ học, không cố

theo đuổi tấm bằng cao đẳng như ý nguyện của bố mẹ ở nhà. Thế tâm sự
rằng nhà anh không có điều kiện, việc học hành cần đầu tư thời gian lâu
dài, anh nóng lòng muốn giúp đỡ gia đình nên bỏ học đi làm thuê. Tôi ngồi
sững người, với một đứa còn non nớt như tôi lại cảm thấy việc học đã là
việc quan trọng nhất, người lớn nhà tôi ai cũng khuyên như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.