CHÚNG TỪ PHƯƠNG ĐÔNG TỚI - Trang 107

Rừng cây thưa dần. Tôi có thể nhìn thấy ánh trăng lấp lánh trên những

ngọn cây đen sẫm. Tôi cảm nhận như thể bọn tôi đang bềnh bồng trong
luồng ánh sáng ấm áp dịu dàng của nó.

— Bố mẹ sẽ chẳng hề tin chuyện này đâu, – tôi nói. Tôi dự định sẽ kể lại

từng chi tiết rùng rợn nhất.

— Bố mẹ phải tin chúng ta, – Pat tuyên bố. – Chuyện này là có thực.

Tôi bước nhanh. Hai cậu em phải vất vả mới đuổi kịp.

Tôi không thể dừng lại đợi. Bố mẹ hẳn rất lo lắng.

— Ối! – tôi thốt lên rồi thất thần đứng phắt lại.

Pat và Nat ngã dúi vào lưng tôi. Cả ba chị em lảo đảo.

Một con quái vật khổng lồ bước ra từ sau một cái cây, sừng sững chắn

ngang đường.

Nó khoanh hai cánh tay lông lá trước bộ ngực đồ sộ. Miệng nó mấp máy

khi nó trừng trừng nhìn chúng tôi bằng đôi mắt lạnh lùng, xanh màu đá cẩm
thạch. Nó há miệng, gầm gừ và để lộ cái nanh dài, nhọn hoắt.

Tôi không hề sợ. Ít nhất là lần này.

— Tránh ra, – tôi ra lệnh cho quái vật. – Mày phải để cho bọn tao đi. Các

em tao và tao đều thuộc lớp đấu thủ Đẳng Cấp Thứ Ba.

— Bọn mày thuộc Đẳng Cấp Thứ Ba à? Này. Tuyệt lắm đó! Tao cũng thế,

– quái vật thốt lên. – Chơi Trốn Tìm đi! Mày Tìm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.