CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 129

con đường. Chính Tiết Tiểu Tần đã đưa anh từ địa ngục lạnh lẽo trở về
nhân gian, Hoắc Lương cũng không dám tin. Anh sống gần ba mươi năm
nhưng chưa từng làm một chuyện xấu nào hết.

Mặc dù anh không thể hiểu cũng không thể nào nhận thức, nhưng anh

tuân thủ pháp luật, trung thành kiên trì, anh dồn toàn bộ tâm trí vào công
việc. Mỗi năm, anh quyên một số tiền lớn làm từ thiện, gặp chó mèo lang
thang trên đường anh cũng chủ động cho chúng ăn, gặp gỡ ăn mày cũng
chủ động cho tiền... Nhưng thứ này đều không phải ý thức của bản thân
anh, là Tiết Tiểu Tần quanh năm suốt tháng hướng dẫn anh thay đổi.

"Em có còn nhớ em đã ngăn cản anh không? A-xít sun-phu-rít rất

nặng, em vừa che dù vừa nói chuyện với anh, đưa anh về nhà. Sau đó, em
nói rất hân hạnh được biết anh. Thế nhưng em không nhớ, đó đều là kí ức
của mình anh." Cô là ánh sáng duy nhất trong suốt mười lăm năm sống đau
khổ và dặn vặt của anh.

Cũng là ánh sáng duy nhất đưa anh ra khỏi vực sâu kinh khủng.

Tiết Tiểu Tần hoàn toàn không có ấn tượng. Từ bé nhân duyên của cô

rất tốt, cô có rất nhiều bạn, càng miễn bàn việc cô giúp người làm niềm vui.
Làm sao cô nhớ được chuyện mình che dù đưa người ta về nhà?

"Anh không có giết ông ta, anh lén lút trả mấy món đồ đó về chỗ cũ.

Buồn cười nhất là không được mấy ngày, ông ta vì uống say mà chết chìm.
Anh lấy tiền ra nước ngoài, nhưng vẫn nhớ kĩ em. Cho nên anh lựa chọn về
nước làm việc, cũng vì em. Em ở Đế Đô nên anh mới đến."

Tất cả đều vì em.

Anh vẫn luôn thích em.

"Năm cấp ba, em học đan khăn quàng cổ nhưng em chê đan không

đẹp, lại không kiên trì nên vứt bỏ. Khi đó, anh ở phía sau em, anh nhặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.