CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 127

Đo nhiệt độ cơ thể chưa?"

"... Không phải loại bệnh có thể nhanh chóng chữa khỏi." Hoắc Lương

siết chặt nắm tay, nhưng trên mặt không có biểu cảm.

"Hả?"

"Chứng vọng tưởng." Hoắc Lương bình tĩnh nói: "Chứng vọng tưởng

của anh với em. Trên cơ bản có thể chia làm hai loại vọng tưởng quan hệ và
vọng tưởng tình yêu. Anh và em vốn không quen biết gì nhau, nhưng anh
nghĩ rằng hai ta có ràng buộc. Anh yêu em trước nhưng chứng vọng tưởng
tình yêu cho nói với anh mọi hành động của em đều là vì yêu anh. Nước
mắt của em vì ghen tuông, nụ cười của em là vì hạnh phúc, em tránh né anh
là vì lo được lo mất -- Song, tất cả đều là giả, lí trí và chuyên nghiệp nói
cho anh biết ý nghĩ của anh đang lừa gạt anh."

Anh ngẩng đầu nhìn về vách tường trắng như tuyết: "Trong cơ thể của

anh có hai người, một là anh, một là em."

"Anh chỉ có thể đứng trong bóng tối lén lút nhìn em, nhưng không

cách nào đến gần. Anh không thể kiềm nén khát vọng từ tận đáy lòng, vì
vậy anh chia bản thân thành hai người... Như vậy, chúng ta là một thể."

Tiết Tiểu Tần kinh hãi không nói thành lời.

"Anh biết bản thân mình có vấn đề, cho nên anh chưa từng nghĩ đến

chuyện có được em. Thế nhưng ngày đó em đến nhầm lô ghế, xuất hiện
trước mặt anh, nhận lầm anh thành đối tượng xem mắt. Anh nói dối em
rằng anh đang chờ bệnh nhân. Anh biết em đi xem mắt cho nên mới đi theo
em."

Tấm lưng rộng của Hoắc Lương đang run lên: "Anh không muốn em

biết một Hoắc Lương như thế, không ai có thể chấp nhận. Anh có thể tự
kiềm chế bản thân rất tốt, cho nên kiểm tra sức khỏe trước khi chết không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.