CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 192

rằng nhân cách này không biết cười, không biết nói nhưng Hoắc Lương có
thể cảm nhận ra sự tồn tại của nó.

Một khi Tiết Tiểu Tần ở bên cạnh anh, nó mới biến mất. Giống như nó

và bản thân Tiết Tiểu Tần là một chỉnh thể. Hoắc Lương biết đó không phải
thật, 'cô' ảo tưởng đều là một phần của thân thể anh, là anh. Là anh đem
một bộ phận của mình biến thành Tiết Tiểu Tần. Nói đến cùng, anh chỉ là
một người đáng thương tự mình bầu bạn với mình.

Không đúng!

Không đúng không đúng! Không nên nghĩ như vậy! Hoắc Lương đưa

đôi tay lên ôm đầu, cố gắng nhớ lại nụ hôn và nụ cười ngọt ngào của Tiết
Tiểu Tần trước khi anh rời khỏi Thâm Quyến. Cô nhắc anh đi đường cẩn
thận, ăn đúng giờ, nghỉ ngơi đúng lúc, còn hẹn ba ngày sau gặp lại. Ba ngày
sau sẽ được gặp lại cô, anh không có lý do không chống đỡ được.

Thế nhưng đầu của anh vẫn còn rất đau, đầu óc rối loạn thành một

đoàn.

Chứng vọng tưởng của Hoắc Lương không giống với người bình

thường. Một mặt anh vì khát vọng đối với Tiết Tiểu Tần mà chia bản thân
ra một nhân cách không tồn tại. Cùng làm bạn, nói chuyện với nó --- Cho
dù nhân cách mang tên gọi 'Tiết Tiểu Tần' hoàn toàn không đáp lời anh,
cũng không an ủi làm bạn với anh nhưng ảo tưởng của anh rất chân thật. Vì
thế, anh dựa vào tưởng tượng này lừa mình dối người sống nhiều năm như
vậy.

Mặt khác, lý trí tỉnh táo nói cho anh biết mọi chuyện điều là giả. Tất

cả chỉ là lừa mình dối người! Nực cười là lý trí Hoắc Lương hoàn toàn chấp
nhận, kế đó tình nguyện tiếp tục chìm đắm trong tưởng tượng giả đối kia.

Anh luôn biết rõ cái gọi là chia bản thân ra thành một nhân cách khác,

căn bản chính là anh dùng hình ảnh, video, chữ nghĩa...cùng những thứ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.