CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 200

Khi xuống máy bay, cô nghĩ tay không trở về thì không hay cho lắm.

Cô ghé vào cửa hàng tiện lợi trong sân bay mua một con gấu nhồi bông
nhỏ, kích thước cỡ lòng bàn tay, thủ công rất đẹp và đáng yêu, giá cả cũng
vừa phải.

Tóm lại... đều là xài tiền của Hoắc Lương kiếm được.

Lúc ở sân bay chờ xe taxi, Tiết Tiểu Tần lại khiển trách bản thân ngày

xưa vì lười biếng mà không chịu thi bằng lái xe. Nếu cô biết lái xe thì tốt
rồi, cô âm thầm hạ quyết tâm chờ Hoắc Lương giải quyết xong vấn đề, cô
lập tức đến trường ghi danh.

Về đến nhà cũng gần mười giờ sáng, Tiết Tiểu Tần mở cửa liền phát

hiện một mảnh vắng vẻ, giống như căn nhà không có người ở. Rèm cửa sổ
phòng khách cũng được kéo lên. Bởi vì quá mức yên lặng, Tiết Tiểu Tần
cũng nhẹ tay nhẹ chân như tên trộm đặt va li xuống. Cô không lên tiếng,
đổi dép đi trong nhà rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, Tiết Tiểu Tần cảm thấy tim cô đập nhanh

dễ sợ. Cô mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ, là thanh âm của Hoắc Lương! Thế
nhưng âm thanh kia rõ ràng không phải là rên rỉ vì vui thích, mà là đè nén
đau đớn.

Cô lại càng hoảng sợ, không kịp suy nghĩ liền trực tiếp đẩy cửa xông

vào. Hoắc Lương nằm trên giường cau mày, cuộn mình lại như con tôm
luộc, hai tay anh ôm đầu, cặp mắt nhắm nghiền. Dựa vào bộ dạng ra giường
xốc xếch, thậm chí còn có vết máu loang lỗ trên giường trắng như tuyết,
Tiết Tiểu Tần sợ hãi, nhanh chóng chạy vào nhưng vì không biết anh bị
thương ở đâu nên cô không dám tùy tiện đụng vào anh. Tiết Tiểu Tần đành
gọi tên anh: "Hoắc Lương, Hoắc Lương, Hoắc Lương. . ."

Không biết cô gọi bao nhiêu tiếng, Hoắc Lương mới khó khăn phản

ứng. Tiết Tiểu Tần kéo rèm cửa sổ phòng ngủ, sau đó, tắt đèn ngủ mờ nhạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.