CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 377

Tiết Tiểu Tần à một tiếng, cầm bao tiền đưa cho đối phương nhưng

vẫn không kiềm được hỏi thăm: "Mười ngàn đồng cũng không đủ cho cậu
ở mấy ngày đâu, mình vẫn khuyên cậu báo cảnh sát đi. Cậu cũng coi như là
người vô tội, mọi việc đều do người đàn ông kia lừa gạt cậu, còn về phần
có giữ lại đứa bé hay không... Là quyền tự do của cậu." Cô nở nụ cười,
cười rất lúng túng rất gượng gạo. Tiết Tiểu Tần có chứng bệnh xấu hổ sợ
hãi, người khác mất mặt cô lại muốn đào cái lỗ chui xuống trốn, cô vội nói:
"Thôi, cứ như vậy đi. Bọn mình còn có việc, đi trước nha!"

Bọn họ gật đầu: "Cám ơn."

"Không cần khách sáo." Tiết Tiểu Tần cười gượng, chạy vài bước tới

bên cạnh Hoắc Lương, nắm tay anh: "Chồng à, chúng ta đi thôi."

Lúc đi qua cửa phòng bạn học, cô ta nở nụ cười khách sáo với Hoắc

Lương, nhưng Hoắc Lương làm như không nhìn thấy cô ta, mắt nhìn thẳng
về trước mà đi. Tiết Tiểu Tần nhìn thấy, vội vã cười với bạn học, dùng khẩu
hình miệng nói 'thật ngại quá!'

Nắm tay nhau đi vào trong thang máy, Tiết Tiểu Tần mới làm mặt quỷ

với cửa thang máy. Hoắc Lương nhìn thấy, cảm thấy cô thật là đáng yêu,
không nhịn được cúi đầu hôn cô. Nụ hôn này kéo dài tới khi thang máy
xuống lầu một mới kết thúc, người ở ngoài chờ thang máy khá nhiều, Hoắc
Lương không thích tiếp xúc thân thể với người khác ôm Tiết Tiểu Tần
trong khuỷu tay, đưa cô ra ngoài.

Khi cửa thang máy sắp đóng, một người đàn ông thở hồng hộc chạy

tới hô to: "Chờ một chút! Chờ một chút!"

Tiết Tiểu Tần nhanh tay giúp anh ta giữ nút thang máy, nhưng người

đàn ông không nói một câu cảm ơn, lúc chạy tới còn không cẩn thận đụng
trúng cô, cũng chẳng thèm xin lỗi. Ánh mắt Hoắc Lương liền không bình
thường, nhưng Tiết Tiểu Tần không hề giận. Cô cùng anh bước hai bước về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.