CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 434

với anh! Kết quả tới lượt cô ra sân, anh lại giống như kẻ ngốc ấy: "Em ra
lệnh cho anh trả lời, có nghe hay không?"

Lần này, Hoắc tiên sinh cũng chịu ra sức: "Nghe được."

Tiết Tiểu Tần có chút thỏa mãn, cúi xuống hôn nhẹ anh: "Ngoan nè."

Ánh mắt dưới lớp vải đen sáng lên, chỉ cần nghe lời là sẽ được một cái

hôn?

Bởi vì bị Hoắc Lương cắt ngang, Tiết Tiểu Tần cố gắng nhớ lại kịch

bản tối hôm qua đã nghĩ. Cô cố tình ra ngoài hơn hai tiếng, một là chuẩn bị
công cụ, hai là vẽ vẽ lại. Cô sợ bản thân sẽ quên, cho nên vẽ các bước lên
giấy. Đó là lí do cô không cho Hoắc Lương mở mắt, thứ nhất là bịt mắt sẽ
có cảm giác thần bí kích thích hơn, hai là nếu anh mở mắt sẽ thấy bức tranh
cô dán... bằng không cô sẽ quên tất cả quá trình! Nhân vật cô thiết khế rất
phức tạp, Tiết Tiểu Tần nghĩ mình phải để ý rất nhiều, nếu không cô không
cách nào diễn được.

Vì vậy, cô liếc nhìn bức tranh trên tường, tay nhỏ vuốt ve khuôn mặt

tuấn tú của Hoắc Lương: "Em yêu anh như vậy, nhưng trong mắt luôn
không nhìn thấy em, trong lòng anh chỉ có cô vợ của anh, người phụ nữ
kia... Người phụ nữ có gì tốt hơn em? Vì sao anh luôn nhìn cô ấy, chưa bao
giờ liếc nhìn em một lần?"

Hoắc Lương thầm trả lời: Bởi vì cả hai đều là một người.

"Ngày hôm qua, em vẫn ở trong thang máy chờ anh nhưng anh không

đến." Tiết Tiểu Tần nhẹ giọng khiến âm thanh càng dịu dàng hơn cũng càng
âm trầm hơn: "Vì vậy, em ngồi ở trước cửa tiểu khu một lát, hi vọng có thể
nhìn thấy anh. Thế nhưng anh không xuất hiện, vì vậy em về nhà, mở kính
viễn vọng, anh có biết khi đó anh đang làm gì hay không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.