CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 511

Không, không, không, anh không rống lớn với em, anh... Aiz, tóm lại Tiểu
Phàm à, em yên tâm đi, em nhất định sẽ không có chuyện gì, anh sẽ ở cùng
em... Anh, anh sẽ cố gắng tim Hoắc Lương, thử thuyết phục hắn, em đừng
lo lắng... Ừ, ừ... Được rồi, tạm biệt, nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh trở về."

Nói xong gã cúp điện thoại, thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Tiết Tiểu

Tần liền thẹn quá hóa giận: "Nhìn cái gì?"

"... Anh thích em gái của mình?" Tiết Tiểu Tần tò mò hỏi.

Từ Ngao lập tức đỏ mặt: "Cô, cô nói bậy gì đó!"

Cô nói bậy chỗ nào? Còn không phải bị người ta nói trúng tim đen nên

mới đỏ mặt tía tai phủ nhận sao? Tiết Tiểu Tần thầm chua ngoa vài câu, sau
đó cười với Từ Ngao: "Tôi chúc phúc hai người."

"Hừ... Ai cần lời chúc phúc của cô!" Từ Ngao lạnh giọng: "Nếu cô

thật lòng chúc phúc chúng tôi thì kêu Hoắc Lương cứu Tiểu Phàm đi!"

Tiết Tiểu Tần lập tức câm miệng.

Từ Ngao lại trừng mắt liếc cô: "Cô nên thông minh một chút, tôi sẽ

không làm tổn thương đến cô, chỉ cần Hoắc Lương cứu Tiểu Phàm, tôi liền
thả cô trở về. Nếu cô dám kêu lớn, tôi không chạy thoát, cô cũng đừng nghĩ
sống!"

Tiết Tiểu Tần nói: "Anh xác định Hoắc Lương sẽ cứu Từ Phàm? Ngộ

nhỡ anh ấy không quan tâm đến tôi thì sao, chẳng phải anh tiền mất tật
mang hửm? Không những không cứu được em gái anh còn kéo bản thân
anh liên lụy vào. Anh nghĩ lại xem, nếu Từ Phàm biết những việc anh làm
vì cô ấy, cô ấy sẽ biết ơn anh hay là oán giận bản thân? Tiếp tục như thế các
người làm sao ở chung một chỗ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.