CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 97

Hoắc Lương muốn cười nhưng cười không nổi, anh vỗ vỗ lưng cô. Dù

anh muốn nói với cô, anh không còn quan tâm chuyện quá khứ, những dằn
vặt cực khổ ấy chỉ còn trong quá khứ của anh. Chỉ thế thôi! Anh vừa xuất
sắc lại mạnh mẽ, uy nghiêm lại kiên trì, thế nhưng, kí ức mà anh coi nhẹ đó
lại khiến Tiết Tiểu Tần đối xử dịu dàng với anh. Hoắc Lương nghĩ như vậy
cũng đáng giá.

Tiết Tiểu Tần ôm Hoắc Lương một lúc lâu, ánh mắt mang theo tình

mẹ: "Về sau, em sẽ chăm sóc cho anh."

Hoắc Lương hỏi: "Phải không?"

"Phải." Tiết Tiểu Tần kiên định gật đầu.

Hoắc Lương lại hỏi: "Quần áo em giặt, cơm em nấu, bát em rửa?"

Tiết Tiểu Tần: "...Ý em là chăm sóc anh trên tinh thần và tâm hồn, cho

anh rất nhiều, rất nhiều tình yêu." Không cần làm việc nhà đâu nhá.

Hoắc Lương mỉm cười, ôm cô vào lòng, vừa hôn cô vừa nói: "Không

cần vì vậy mà lo lắng suy nghĩ của anh. Bọn họ đối với anh chỉ là người xa
lạ, không gì khác hơn. Bọn họ cũng không thể làm tổn thương anh lần
nữa."

Vết sẹo trên người anh chậm rãi mờ đi, vết thương nặng cũng đã khỏi

hẳn. Bây giờ, anh hoàn toàn là Hoắc Lương mới, nơi nào có Tiết Tiểu Tần
nơi đó chính là nhà anh.

Giống như cha mẹ hoàn toàn không thích đứa bé như anh, Hoắc

Lương cũng chẳng có tình cảm gì với bọn họ. Có lẽ lúc ấy tuổi anh còn nhỏ
nhưng lại trưởng thành sớm. Sau năm tuổi, anh càng khác những đứa trẻ
bình thường khác. Anh thật sự cảm thấy không sao cả, dù có ngày cha anh
từ dưới mộ bò ra tìm anh, anh cũng sẽ không bộc lộ tí ti tình cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.