CHUỖI HẠT AZOTH - Trang 155

Khiết đã cúi xuống, bằng một tay tóm lấy tay phải của San. Thân hình cô

bạn xinh đẹp bung biêng trên miệng hố, chực chờ rách toạc ra khi rất cả sức
nặng dồn vào một bên cánh tay, Da Nâu đữa nốt bàn tay kia. San nhìn, thở
gấp, lưỡng lự. Da Nâu lên tiếng, như một mệnh lệnh:

- Nắm lấy đi! Tớ kéo cậu len!

San nghiến chặt răng, các múi cơ và những sợi gân ở cổ căng lên, như

sắp đứt tung. Ngay khi cô ta đưa tay nắm nốt bàn tay kia của ác thần, một
luồng không khí đột ngột bốc lên, cuộn xoáy trong lòng hố, hút mạnh
xuống cái người đang treo lơ lửng. "Đừng… buông… tớ…!" – Cô gái xinh
đẹp rú lên. Vẫn bình tĩnh, chùn chân, dồn hết sức mạnh vào cánh tay, Khiết
lùi về sau, kéo bật San lên.

Cả hai nằm dài trên mí hố thẳm, thở dốc. Tiếng tim đập thình thịch. Rồi

vẫn thế, cùng một lúc, cả hai chầm chậm nhỏm hẳn dậy, lết về vùng sáng
toả ra từ các ô cửa của ngôi nhà đá xám.

Đôi cánh trên vai Khiết đã co chặt lại, biến mất sau lớp vải áo, trả lại Da

Nâu dáng vẻ của một người bình thường. Da Nâu nhăn mặt, đôi chân lẩy
bẩy đau đớn. Vừa nãy, đầu móng tay cô bạn xinh đẹp bấu quá chặt, kéo
thành các vết xước hằn sâu trên da cánh tay ác thần trẻ. Từ các khe rãnh
rạch trên làn da nâu sẫm, một thứ chất lỏng xanh thẫm, gần như đen, đang
rỉ ra thành dòng. Mé trong cánh tay, nơi ngón cái San bíu vào, mất cả một
mảng da. Lộ ra dẻ xương trắng toát. San nhìn mẩu da bám trên tay mình ở
khoảng cách gần, vẩy mạnh tay, gương mặt nhăn lại không giấu vẻ ghê
tởm:

- Cậu đúng là một xác chết tái sinh, Khiết ạ! Da thịt cậu mục ruỗng hết

rồi, kinh quá!

- Nếu tớ không tóm lấy tay cậu, thì giờ đây cậu cũng đã là một xác chết.

Nhưng là một xác chết không bao giờ có thể tái sinh! – Vẫn run lên vì đau,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.