CHUỖI HẠT AZOTH - Trang 43

được nữa, cô gái nhỏ quý xuống, bắt đầu bò. Di chuyển như một robot.
Ngón tay và đầu gối đã cứng quèo. Cảm giác mất sạch. Rốt cuộc thì cũng
đến nơi. Trái với mong chờ, quanh cây táo cũng chẳng có dấu tích của bất
kì ai. Dựa lưng vào gốc cây, xoải thẳng hai chân, các ý nghĩ trong cô cũng
tê liệt. Ngay khoảnh khắc tự nhủ sẽ không nỗ lực nữa, chấp nhận chết cóng
ở đây và bị vùi chôn dưới các đợt tuyết cho rồi, đột nhiên cô nhận ra một
bóng người nhô lên từ dải nước loang loáng, đang lướt về phía mình như đi
trên lưỡi dao trượt. Gương mặt người ấy rõ dần. Tim cô gái nhỏ đập mạnh.
Không thể nhầm lẫn. Mẹ. Thế nhưng bất kể mọi gắng gỏi, Nguyên vẫ bất
động. Cũng không thể cất tiếng gọi. Điều duy nhất có thể là mở căng mắt,
nhìn gương mặt thuần khiết của mẹ, càng lâu càng tốt. Đặt vào tay con gái
một quả cây đỏ thắm, ấm áp, người mẹ ghé tai thì thầm lời dặn dò. Đôi mắt
phiền muộn và lo âu của bà soi vào đôi mắt rộng như hai mặt hồ trong suốt,
viền quanh bởi hàng long mi bám đầy bụi băng. Rồi bà lặng lẽ bước đi.
Không thể giữ được mẹ lâu them nữa, những hạt nước to lăn ra từ khoé mắt
cô gái nhỏ. Lăn mãi. Không ngớt…

- Dậy đi, trễ giờ học rồi!

Tiếng gọi vọng đến như từ một thế giới khác.

Không nhúc nhích, Nguyên vẫn tựa lưng vào gốc cây táo.

- Nhìn này, cậu khóc trong mơ như một đứa bé!

Trong lời nhận xét ngộ nghĩnh ấy pha lẫn âm sắc của một nụ cười tươi

vui.

Cảm giác ấm nóng lan toả từ trán, xuống má, cổ, rồi cả hai cẳng chân của

cô nữa. Nguyên mở hé mắt. Khung cảnh đã trở nên quen thuộc của phòng
306. Chiếc đồng hồ nhỏ chỉ 6h45. Dù đang ở trên chiếc giường tầng của
mình, cô không ngủ theo cách bình thường mà nửa nằm nửa ngồi, lưng tựa
vào vách tường. Một chum tia nắng len qua ô cửa, rọi đúng vào ngực áo,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.