CHUỖI HẠT AZOTH - Trang 77

- Em nhớ rồi! – Cô học trò nhỏ bỗng ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt

chưa hết ánh nhìn giận dữ – Em xin lỗi vì những biện minh ngu ngốc.

- Nguyên này, điều bất ổn nhất nơi em là gì, em biết không? – Cô giáo hạ

giọng.

- Em không hoà đồng và kém năng động!

Cô giáo nhún vai:

- Đó không phải là lý do khiến em nhận lãnh phán xét thiếu thiện cảm từ

bạn bè. Điều khó chịu nhất nơi em chính là thái độ không cần ai hết mà em
luôn ngấm ngầm tỏ ra. Tôi có thể tự giải quyết mọi rắc rối một mình. Tôi
không cần ai an ủi. Tôi đủ sức đương đầu với các nghi vấn và cả sự ghét
bỏ. Blah blah blah… Em tin rằng mình dũng cảm khi tự mình gánh chịu,
không khóc và hé răng nói ra nỗi đau đớn. Giá mà em hiểu, khi em nghĩ em
không làm phiền, thì em lại càng làm tổn thương các thiện ý xung quanh.
Có người cho rằng họ vô hại, họ không làm điều gì xấu. Họ làm sao biết
được rằng, chính sự bất cần và lặng lẽ của họ lại làm cho bầu không khí
vấy quanh họ bị nhiễm độc. Học cách tự chủ thật khó. Nhưng, học cách kết
nối và bày tỏ cũng khó không kém đâu. Và em phải học được nó, Nguyên
ạ!

Nguyên im lặng. Sau câu nói dài, cô giáo Anh văn phẩy tay nhẹ, quay

lưng và lặng lẽ bước đi.

Nguyên lao vào học miệt mài, bù đắp lỗ hổng kiến thức. Sau bữa chiều,

cô gái nhỏ mang sẵn sách vở và từ điển, đi thẳng sang khu trường học, nơi
cô Anh văn đang chờ. Cách học một thầy một trò tỏ ra hiệu quả trong
trường hợp này. Các thiếu hụt về ngữ pháp được hệ thống lại. Việc nhầm
lẫn trong kỹ năng viết tiểu luận được điều chỉnh trực tiếp. Lớp vỏ nhút nhát
ít nói nứt vỡ, bắt đầu thay đổi ít nhiều trong các buổi học hội thoại. Trừ
những lúc phải học môn khác, Nguyên không rời tai khỏi chiếc earphones,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.